Ta Là Chí Tôn

Chương 683 : Tình huống quỷ dị

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


Vân Dương nghe vậy nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.



- Thì ra là thế, gia nhập Tứ Quý lâu, không những có một thế lực vô địch thiên hạ làm hậu thân, lại càng có hy vọng trường sinh bất lão, chớ nói chi còn có bảo hộ, dù chết cũng có thể sống lại, đối mặt với lợi ích như vậy, cho dù cao thủ đỉnh phong đương thời, cũng khó có thể kháng cự... Khó trách.



Vân Dương như có điều suy nghĩ.



Không thể không nói, Tứ Quý lâu có điều kiện tốt như vậy, nhìn khắp thiên hạ, thực sự không đâu có được.



Trên đời này, phàm là người có tiền, có quyền, có sức mạnh thì đều có dã tâm. Tất cả đều muốn trường sinh, tất cả đều muốn chết mà không chết, muốn làm cường giả đứng trên đỉnh thế giới, đều muốn được tiêu sái nhân gian.



Chính như vậy, những thứ mà Tứ Quý lâu bỏ ra, lại trực chỉ tứ đại nhược điểm của con người!



Chớ nói chi, điều kiện hậu đãi như vậy lại còn có cam đoan của Thiên Đạo Thệ Ngôn, không ai có thể nuốt lời, cũng không ai có thể nghịch chuyển!



- Tứ Quý lâu, quả là lợi hại, điều kiện thật hấp dẫn a.



Vân Dương thở dài:



- Nhưng chỗ tốt này, e là cũng chỉ có người đạt tới đỉnh cao nhất mới có thể hưởng thụ a.



- Tứ Quý lâu sao có thể sơ hở như vậy, chẳng lẽ Vân Tôn đại nhân không biết, phàm là người có tư cách gia nhập Tứ Quý lâu, có ai sẽ là người kém? Càng có ai sẽ tự cho mình là kém? Chuyện người khác làm được, không có ai lại nghĩ bản thân không làm được cả, mà chỉ nghĩ sẽ làm càng tốt hơn!



Ngô Ảnh cười lạnh một tiếng.



- Cho tới bây giờ, vẫn còn rất rất nhiều người trong Tứ Quý lâu đang xông pha khói lửa, một lòng một dạ phụ vụ Tứ Quý lâu, chính là vì như thế.



- Đã có nhiều chỗ tốt như vậy, bản tôn thực nghĩ không hiểu, tại sao các ngươi lại có dị tâm, ngươi thế, mà Tất Trung Lưu cũng thế, chẳng lẽ trong này còn có biến cố khác? Khiến các ngươi có tâm tư khác?!



Vân Dương nhạt bén phát hiện vấn đề.



- Lúc đầu có Thiên Đạo Thệ Ngôn làm cam đoan, ai cũng có thể yên tâm, thế nhưng từ sau chiến dịch Thiên Huyền nhai... Ừm, chính xác hơn là từ khi Vân Tôn đại nhân bắt đầu trả thù, chúng ta lại dần phát hiện có chỗ không hợp lý!



Ngô Ảnh trầm giọng nói.



- Ồ?
- Ồ?



Vân Dương như nắm được điểm gì đó, lại cần Ngô Ảnh xác nhận.



- Rất nhiều năm nay, đã quá lâu không có ai dám có ý đồ với Tứ Quý lâu, lần cuối cùng Tứ Quý lâu chịu uy hiếp, chính là lần của Lăng Tiêu Túy, cho đến ngày nay, trên đời này thực sự không có gì có thể tạo thành nguy cơ cho Tứ Quý lâu. Thế nhưng... Từ khi Vân Tôn đại nhân bắt đầu trả thù, rất nhiều cao tầng Tứ Quý lâu, bao gồm cả Xuân Hàn Tôn Chủ, hai vị Tôn giả đều không được khởi tử hoàn sinh.



- Ban đầu còn có thể lý giải, có thể là bọn hắn đã dùng mất cơ hội trùng sinh rồi, nên lần này chết là chết hắn... Nhưng, chỉ cần có một chút nghi ngờ, cho dù có che giấu hoàn mỹ đến đâu, chỉ cần kiên nhẫn điều tra tìm kiếm, liền sẽ có thể tìm được điểm đáng ngờ.



- Tỉ như cấm chế trên người chúng ta.



- Đến mức... Cùng với quá trình báo thù của Vân Tôn đại nhân, hành động của đại nhân kín không chỗ hở, cẩn trọng đến từng bước, cho tới nay vẫn không ai có thể tìm được chân thân của đại nhân ở đây, thân phận thật là gì. Có điều... Đại nhân có phát giác, hoặc là có hoài nghi, rất nhiều người Tứ Quý lâu dường như là đang bị đưa tới cửa để ngài giết hay không?



- Ngươi báo thù, quá trình này gian nan trọng trọng, nhưng nếu tra cứu kỹ càng, lại thuận lợi một cách khó hiểu. Điểm này, ta không tin Vân Tôn đại nhân không phát giác, nếu quả thực không phát giác, vậy cái danh Trí Tôn thực cũng chỉ là hư danh!



Quỷ hỏa lấp lóe.



Vân Dương hơi động:



- Ta xác thực có cảm giác này, nhưng vậy thì sao?



Ngô Ảnh nói:



- Ai, đây cũng là điểm mà ta không hiểu, nhiều người như vậy mà cứ chết không minh bạch. Thế mà cao tầng Tứ Quý lâu cũng chỉ hô hào tra xét Vân Tôn, lại chậm chạp không có động tác chân chính! Rốt cục là vì cái gì? Chẳng lẽ bao người cứ vậy mà chết vô ích?



Ngô Ảnh nói:



- Cho nên ta không thể chết, ta nhất định phải biết, tất cả những thứ này là vì cái gì!



- Ta muốn nhìn thấy Tứ Quý lâu hủy diệt.



- Ta muốn sống thêm một thời gian.



- Nhưng Vân Tôn đại nhân đã tìm được ta, về tình về lý đều không thể thả ta được.



- Ta muốn tiếp tục chờ đợi ở đây, nhất định phải được Vân Tôn đại nhân gật đầu đồng ý.
- Ta muốn tiếp tục chờ đợi ở đây, nhất định phải được Vân Tôn đại nhân gật đầu đồng ý.



Ngô Ảnh thẳng thắn, ngữ khí còn rất thản nhiên.



Vân Dương im lặng nói:



- Trước khi ta tới đây, thiên hạ to lớn mặc người tiêu dao, ngươi đi đâu cũng có thể sống được.



Ngô Ảnh thản nhiên nói:



- Nhưng ta vẫn muốn ở lại Quân bộ Ngọc Đường, ở đây ta có thể tiếp tục làm việc, chỉ có ở lại đây, tâm ta mới có thể an ổn.



Vân Dương ngẩng đầu, nhìn Ngô Ảnh.



Ngô Ảnh bình bình đạm đạm nói:



- Nhiệm vụ của Tứ Quý lâu, ta đã hoàn thành, huynh đệ duy nhất của ta, cũng đã chết. Ta còn chưa chết, trong mấy ngày chờ đợi kết quả này, ta chỉ muốn làm con dân Ngọc Đường, tận chức trách quan viên Ngọc Đường.



- Cho nên, ta hy vọng có thể tiếp tục làm việc cho quốc gia, chỉ thế thôi.



- Nếu Vân Tôn đại nhân không đồng ý, vậy ta cũng chỉ có thể tận sức đào tẩu, trốn khỏi giang hồ, ta tin rằng, ta có thể trốn được.



Hắn bình tĩnh nhìn Vân Dương, nói:



- Hiện tại, cũng chỉ thiếu một câu nói của đại nhân, xin hỏi ý đại nhân thế nào?



Vân Dương híp mắt, nhìn kẻ cầm đầu trước mắt, tâm cảnh mâu thuẫn chưa từng có.



Hắn có thể cảm giác được, lời của Ngô Ảnh từng câu từng chữ đều thành tâm thành ý.



Hoàn toàn không có nửa lời nói dối.



Mà Ngô Ảnh cũng thực là một người có năng lực, thậm chí có thể nói, năng lực của hắn không ai có thể sánh bằng, càng không người nào có thể thay thế.



Mà lời hắn nói, muốn xuất lực vì nước vì dân cũng là lời từ chân tâm.



Thế nhưng, thù của huynh đệ ta, chẳng lẽ không báo hay sao?



Hơn nữa, lời Ngô Ảnh nói, cũng chính là chuyện mà Vân Dương hắn suy nghĩ lâu nay.



Lực lượng Tứ Quý lâu ở thế tục cứ bị hắn tiêu diệt liên tiếp như thế, nhìn thì gian nan, nhưng hết thảy lại thuận lợi một cách quỷ dị.



Hết thảy những điều này, vì cái gì?



Theo Vân Dương, trong này nhất định có nguyên do, nhưng bây giờ nghĩ đến, lại không tìm được lý do nào!