Ta Là Chí Tôn
Chương 685 : Ngươi không thể chờ thêm một chút sao!
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Vân Dương đón gió mà đi.
Gió bắc phần phật, lại không thể thổi tan sự im lìm trong lòng của hắn.
- Chuyện hôm nay dù đúng dù sai, làm thế nào để phân trần?!
- Có lẽ không thể khoái ý ân cừu cũng là một loại sai, nhưng từ đại cục mà nói... Lựa chọn của ta, lại có thật nhiều tác dụng.
- Cuối cùng thì, ta vẫn là người Ngọc Đường.
- Ân oán cá nhân, so với nguy nan của quốc tộc, tạm thời thả một chút, các vị huynh đệ cũng không trách ta chứ?
- Ai, các ngươi là ai, ta có thể không biết sao?! Các ngươi nhất định sẽ không trách ta!
- Thế nhưng, ta lại trách chính ta!
- Thế gia này thị thị phi phu, đúng sai thế nào khó mà biết được, lập trường, trí tuệ, quyết đoán, lại bất đắc dĩ như vậy!
Vân Dương thở dài một tiếng.
Đã lựa chọn, cũng biết đó là lựa chọn phù hợp với tình huống trước mắt nhất, nhưng phiền muộn trong lòng, lại chỉ tăng chứ không giảm, khó mà thư giãn bình phục.
Mục tiêu thứ nhất, xem như đã bỏ đi. Như vậy, hiện dứt khoát làm cho xong chuyện còn lại đi.
Tiếng gió rít gào.
Vân Dương yên lặng đi tới phủ đệ Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn.
Nhắc đến, phủ đệ Thu Lão Nguyên soái mấy ngày nay đều chìm trong sầu thảm, Thu Kiếm Hàn vẫn chưa tỉnh lại.
Thu lão phu nhân mời không biết bao nhiêu danh y, ngự y hoàng cung cơ hồ đều đã đến Thu phủ. Vô số dược liệu quý hiếm trong hoàng cung đại nội cũng chuyển sạch đến đây.
Hoàng đế Bệ hạ có lệnh, bất kể có cần hay không, cứ chuyển qua rồi tính! Nếu cần mà lại không có, chính là chuyện tiếc nuối của cả dân tộc!
Không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải cứu sống Thu Lão Nguyên soái! Dù cần tâm huyết của Trẫm làm dân, cũng phải lấy ra cho Thu lão dùng!
Ai có thể cứu được lão hỗn đản này, quan thăng ba cấp, thụ công tước, thế tập võng thế. Dù mưu phản tạo phản, cũng có miễn tử kim bài!
Lời hứa của Hoàng đến, không thể nói là không nặng.
Các ngự y nơm nớp lo sợ, từng bước như giẫm trên băng mỏng, ai nấy đều xuất tận bản lĩnh của mình, người người đều liều mạng.
- Lão tử biết ta, lão tử chính là số ít người biết việc này, ngay cả Lãnh lão đầu cũng không biết cơ mật này, hết lần này tới lần khác, lão tử lại biết, nhưng lão tử sao lại phải nói cho các ngươi biết? Hừ hừ hừ...
Rất nhiều người lại bĩu môi ồn ào:
- Lão đầu chết tiệt, ngươi cũng đã chết, thế mà còn muốn giữ bí mật, giữ bí mật cho ai?
Thu Kiếm Hàn chỉ cười to không nói, chuyện đã đáp ứng, chết cũng phải giữ bí mật!
Ừm... Chết rồi... Không phải lý do a!
Có điều, không thể không nói, trong thời gian này, Thu Lão Nguyên soái quả rất cao hứng thoải mái a.
Mỗi ngày nhàn rỗi vô sự, lại uống rượu cãi nhau, hôm nay đùa giỡn với người này, ngày mai lại trêu chọc người kia, nơi này, có tới mấy chục vạn huynh đệ a.
Bất cứu lúc nào, cũng sẽ không phải tịch mịch a!
Mà giờ khắc này... Bỗng nhiên tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy trần nhà mình, một suy nghĩ “Thế mà còn chưa chết” đột nhiên xông tới, có chút không nỡ bỏ.
Con mẹ nó, tên đáng chết không có mắt mũi nào kéo ta về như thế?
Lão từ còn chưa chơi chán...
Sau đó lão liền thấy Vân Dương.
Thân mang một bộ đồ đen, Vân Dương như được bao phủ trong sương khói.
Lão lập tức nhận ra Vân Dương, trong thiên hạ, hình thái như vậy chỉ có một người!
Lão lập tức hiểu tình huống trước mắt, kết quả lập tức đen mặt lại, bất mãn phàn nàn:
- Sao ngươi không chờ thêm một chút? Dù thế nào cũng phải báo trước một tiếng a, ta còn chưa kịp cáo biệt bọn hắn...
Vân Dương lập tức ngạc nhiên.
Có chút hương vị của hòa thượng ngốc sờ đầu không thấy não.
Cáo biệt? Ai?
Cái này, ta thực sự có chút không hiểu a.