Ta Là Chí Tôn
Chương 691 : Hành động vĩ đại
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
- Các vị huynh đệ, lần này mọi người nhất định phải giúp tiểu đệ ta...
Nói đến chỗ thương tâm, Đông Thiên Lãnh vừa lau mặt, nước mắt lập tức tích tích rơi xuống, nước mắt nước mũi khóc lóc than thở, nào còn vẻ kiệt ngạo bất tuần:
- Ta không sống nổi nữa...
Con mẹ nó, mù tạc này đúng là đủ hiệu nghiệm mà!
Đám người lập tức bị dọa sợ, nhao nhao nói thầm: Con hàng này điên rồi hả?
- Ai, một lời khó nói hết...
Đông Thiên Lãnh khóc lóc:
- Mấy ngày nay, huynh đệ đứng đầu sóng ngọn gió, bị người đố kỵ, tuy nói không bị người ghe ghét lại hóa tầm thường, thế nhưng... Ai, ngay hôm qua... Bị người ta tính toán... Hai tấm bản đồ, mới qua tay được một chút a... Ai...
Nói đến đây, sớm đã như khóc tang, tràn đầy hương vị muốn nói lại thôi, không cho đi đóng kịch thì đúng là lãng phí nhân tài.
- Sau đó thì sao?
Tính tò mò của đám người cũng đủ nặng, chuyện hôm qua của con hàng này mọi người đều đã biết. Đối với phản ứng của con hàng này, đám người cũng phục sát đất... Cái này cần ngu ngốc tới mức nào a!
- Ta vốn còn không coi ra gì, trở về hỏi thăm một chút, mới biết lần này chọc phải đại phiền toái...
Đông Thiên Lãnh đấm ngực giậm chân:
- Mảnh da lông hôm qua, đao thương bất nhập thủy hoả bất xâm... Có vẻ như, chính là da lông thần thú trong truyền thuyết, không chừng lại chính là da Rồng...
- Tê...
Đám người hít một hơi lạnh.
- Mọi người đều là người kiến thức rộng rãi, phàm lá người nghe đọc qua chính sử dã sử, tiểu thuyết truyện ký... Hẳn cũng đều biết, bản đồ dùng da rồng chế tác, chỉ có một phần...
Đông Thiên Lãnh tràn đầy hương vị hận bản đồ đến tay mà lại bỏ lỡ:
Từ đây, nhân gian không còn thấy Thập Thất thiếu,
Những chuyện này, đều là sự thật, đây là một truyền thừa không thể bị xem nhje!
Truyền thừa của nhân vật truyền kỳ như vậy, há lại không khiến người thèm nhỏ dãi, thế nhưng tấm bảo đồ da rồng kia, bao năm nay chưa hề thấy tăm hơi, kỳ thực cũng có thể dễ hiểu, phàm là người chiếm được một khối trong đó, tất sẽ bí mật cất giữ, tuyệt không lộ chút tin tức ra ngoài.
Tính ra, truyền thuyết này cách nay đã phải đến mười mấy vạn năm, bao năm nay, mấy mảnh bảo đồ kia vẫn chưa từng hiện thế, càng bởi vì không có cường giả như Thập Thất thiếu xuất hiện nửa mà biết thành truyền thuyết, cho tới bây giờ, mọi người đều gần như đã quên, cho dù có chuyện rung động ngày hôm qua, cũng không có mấy người liên tưởng được, tấm da Thần thú, lại hoặc có thể nói là da Rồng, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, trên đời này, có ai thực nhìn thấy rồng? Thậm chí là các thần thú khác?!
Nhưng hiện tại, bởi vì một người!
Một người vĩ đại!
Ngu xuẩn đến vĩ đại!
Trước mặt bao người, đao chặt hỏa thiêu, nghiệm chứng trên đời này thực có một loại da nào đó, thực sự đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, tuyệt đối là đồ tốt!
Cái này, chính là một hành động vĩ đại ngu xuẩn không thể nghi ngờ!
Người ta đạt được hai tấm bảo đồ, đã bị người truy sát đến cùng đường mạt lộ, nhét vào trong ngực ngươi để chuyên dời ánh mắt, đó cũng chỉ là kế tạm thời, vốn tưởng rằng bằng nhãn lực lịch duyệt của một tên công tử ca sẽ tuyệt không nhìn ra mánh khóe, sau đó sẽ lại thần không biết, quỷ không hay mà thu lại...
Nhưng hành động vĩ đại này, lại bị tên hoàn khố vì muốn hả giận mà lấy ra công khai!
Càng trùng hợp hơn, là tên gia hỏa ngu xuẩn này còn có mấy phần kiến thức, đầu tiên là chả thèm ngó tới mà muốn hủy diệt, trả thù người tính kếm sau đó lại thấy bảo đồ thủy hỏa bất xâm mà sợ hãi, trực tiếp lất cực phẩm thần binh hòng chém vụn, chỉ là hắn càng làm như vậy, càng chứng minh tấm bảo đồ này... Chính là bảo đồ da rồng trong truyền thuyết!
Đến mức cuối cùng, không thể tránh được mà bị kẻ ham muốn cướp đi!
Quá trình này, có thể hình dung là một người ôm trong ngực tài phú bằng nửa cái thế giới, sau đó lấy ra kiểm tra có phải thật hay không... Sau khi xác nhận, trực tiếp bị người đoạt đi... Chuyện này thực con mẹ...
Nghe Đông Thiên Lãnh nói đến Cửu U Thập Thất Thiếu, mọi người cùng lập tức nghĩ tới.
Lập tức, tất cả ánh mắt đều đồ dồn vào Đông Thiên Lãnh, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Đời này của lão tử chưa từng bội phục tên ngu xuẩn nào, nhưng tên ngu xuẩn trước mắt này... Lão tử không bội phục không được!