Ta Là Chí Tôn
Chương 693 : Đến đến!
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Chắt bóp một chút?
Chắt bóp cái em gái ngươi a.
Chắt bóp thế nào?!
Ngươi thoáng cái đã rút nửa cái mạng của chúng ta, còn chắt bóp thế nào nữa?!
Có điều, đám người lại không có ai dám mở miệng chất vấn, thậm chí còn không dám bất mãn ra mặt.
Vân Dương là ai?
Là Vân công tử, là tiểu Vương gia của Vân Vương phủ a!
Phía sau Vân Vương phủ là ai?
Vân Tiêu Dao, Tiêu Dao vương a.
Tiêu Dao vương không gật đầu, sao Vân công tử dám ra đây làm vậy?
Vậy khẳng định là đã gật đầu.
Mà đằng sau Tiêu Dao vương là ai?
Đương nhiên chỉ có thể là đương kim Hoàng đế Bệ hạ!
Chuyện lớn như vậy, giữa thành thiên bạch nhật bắt chẹt tài sản của người ta, nếu Hoàng đế Bệ hạ không gật đầu, Tiêu Dao vương có thể đồng ý cho Vân Dương làm vậy sao?
Có thể suy ra, nhất định là Hoàng đế Bệ hạ đã gật đầu nha!
Còn về phần Vân Dương một mực nhắc đến Thiết đại soái, chính là bởi Tiêu Dao vương cùng với Hoàng đế Bệ hạ không tiện ra mặt...
Dù không ảnh hưởng đại sự, nhưng bàn ra tán vào cũng không dễ nghe a? Hai vị kia vẫn tương đối muốn mặt mũi!
Có thể nói, chuyện này để Thiết đại soái đứng ra bảo chứng là phù hợp nhất, Vân Dương ra mặt lại càng thêm tuyệt hảo!
Mẹ nó, ai dám không phục?
Không nói tới hai vị to tổ bố đằng sau kia, chỉ riêng bản thân Vân Dương, chỉ sợ cũng không cần chờ đến vương pháp phán quyết, hay là Thiết Đại Nguyên soái gây chuyện, nửa đêm ngủ mà không lo cái đầu mình thì cũng đúng là gan sắt...
Cái gì? Vân công tử làm? Ngươi có chứng cứ hả?!
Coi như ngươi có thể lấy ra chứng cứ, nhưng đối phương cũng có thể lập tức để ngươi biết không thành có, không biết chừng, lại còn hỏi một người khác: Ngươi có chứng cứ sao?!
Loại chuyện này... Hoàn toàn có thể xảy ra, có thể tính ra được.
Chết cũng vô ích a!
Cái gì?
Dù sao thực sự chính là vậy, cũng không có gì cần bàn cãi.
- Tốt, thực sự là đứa nhỏ tố!
Hoàng đế Bệ hạ kích động đến hai tay run rẩy.
Đều nói, hoàng quyền vô thượng, kim khẩu răng ngà, ngôn xuất phát tùy, nhưng mà chỉ có người trong cuộc mới có thể biết, rất rất nhiều lúc, hắn chỉ có thể chọn thỏa hiệp, nào có thể như Vân Dương, tùy ý làm việc, khoái ý ân cừu.
Đạo lý này, Hoàng đế Bệ hạ biết, Vân Tiêu Dao lại càng biết.
- Ý tiểu tử này là... Số tiền kia, việc gì vào việc nấy...
Vân Tiêu Dao nói:
- Đặc biệt chỉ dùng cho gia quyến tướng sĩ hy sinh... Cái này...
- Chuẩn!
Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp quyến đoán chuẩn tấu.
- Việc này nếu có đường rẽ...
Vân Tiêu Dao nói.
- Trẫm dốc sức đảm bảo!
Hoàng đế Bệ hạ chém đinh chặt sắt.
Đến tận đây, Vân Tiêu Dao mới thở nhẹ một hơi, của khoai nóng này nên ném cho Hoàng đế Bệ hạ là tốt nhất.
Mặc dù Vân Tiêu Dao biết Vân Dương không thèm để ý tới chuyện này, nhưng có thể bớt một chút phiền toái thì cứ bớt chút phiền toái mới tốt.
- Như vậy, Thần đệ cáo từ.
Xong việc, đương nhiên phải chạy.
- Ai, hiếm khi có được chuyện vui như thế, cảnh đẹp ý vui, há không ở lại cùng Trẫm uống một chén rượu.
Hoàng đế Bệ hạ nói.
- Thôi được rồi...
Vân Tiêu Dao cười khổ:
- Đầu ta hiện đau muốn nứt, mật đồ da rồng kia đột nhiên xuất hiện ở Thiên Đường thành, bên ngoài đã sớm lộn xộn, thứ đồ chơi kia chợt hiện, động tĩnh gây ra sợ là còn lớn hơn Tuyệt Sát lệnh mới rồi...
Vân Tiêu Dao nói không sai, toàn bộ Thiên Đường thành lúc này đã sớm lộn xộn!