Ta Là Chí Tôn

Chương 697 : Từ biệt, sạch ân cừu

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


Ba người Tuyết Kiếm Sương đang tĩnh dưỡng trong tiểu viện mà Vân Dương an bài.



Lúc này, thương thế của bọn hắn đã khỏi hẳn, tu vi cũng khôi phục lại như cũ, mặc dù như thế, khi biết cả thế gian đang tranh nhau bảo đồ da rồng cũng không có xuất thủ.



Thậm chí còn không hứng thú.



- Bước kế tiếp nên làm thế nào?



- Hiện tại ta chẳng thế suy nghỉ được gì cả. Chỉ chờ báo lại ân tình của Vân công tử, sau đó rời khỏi giang hồ, an ổn sống qua ngày không phải là tốt sao!



- Vậy cấm chế trên người thì phải làm sao?



- Ha ha, ta cũng không để tâm cái thứ cấm chế này. Hiện tại ta đang muốn tìm, một chỗ táng thân thật tốt, sau đó mời Đao cùng Băng đi qua. Chờ đến khi cấm chế phát tác, liền tự tuyệt kinh mạch, lặng yên lân đường.



- Về phần sau khi chết thế nào, hậu sự ra sao, thần cốt trên người đi đâu... Vậy cũng là chuyện của sau đó. Chúng nào nào có thể quản được, lo nhiều như vậy làm gì, chết là chết, nhất tử bách xuôi a.



Tuyết Tôn Giả nhẹ nhàng nói:



- Không sai, ta cũng đã hết ý với giang hồ. Hiện tại... Thực không chờ nổi thêm nữa.



Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả cùng cúi đầu thở dài.



Mới chỉ có mấy ngày, ba người đều đã tiều tụy. Mỗi người như già thêm mấy chục tuổi, cho dù thương thế đã khỏi, tu vi khôi phục, nhưng tình huống vẫn không chút chuyển biến tốt đẹp.



Tựa như ba lão nhân đã sớm nằm trong quan tài, chỉ chờ thở nốt một hơi cuối, không còn gì có thể nói.



- Trước kia, ta từng chưa từng nghĩ đến, tam đại Tôn giả của Tứ Quý lâu mà lại biến thành bộ dạng này.



Tuyết Tôn Giả tự giễu thở dài, cười khổ:



- Ở ngoài đánh đến kinh thiên động địa, tinh phong huyết vũ cuốn khắp nơi, chúng ta lại ở đây uống trà nói chuyện phiếm, một lòng một dạ muốn dời khỏi giang hồ...



Sương Tôn Giả cùng Kiếm Tôn Giả nghe vậy không hẹn mà cùng cười khổ, lại thở dài một hơi.



- Nhân sinh mà không có mục tiêu, cũng chẳng khác nào người chết. Chúng ta vốn tính, liều mạng hiệu trung với tổ chức, hóa ra chỉ là... Ha ha ha, tâm này đã chết, dù thân còn sống, nhưng cũng chỉ là thở nhiều thêm mấy hơi, nào còn kiên nhẫn, để ý tới đám giang hồ chém giết này, hồng trần hỗn loạn, để bọn hắn đi tranh đi...



Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.



Lập tức, Vân Dương mang thịt rượu bước vào.



- Vân công tử tới.



Ba người đồng thời đứng lên.




- Bốn khối thần cốt này... Tất cả đều giao lại cho công tử.



Vân Dương thấy thế khẽ động tâm tư, trong lúc nhất thời, da đầu run lên, bỗng đứng lên:



- Làm cái gì vậy? Các ngươi...



Tuyết Tôn Giả mỉm cười:



- Chúng ta biết công tử trọng tình trọng nghĩa, giờ chúng ta cùng một lập trường, tự nhiên không đành lòng nhìn chúng ta tự mình hại mình, nhưng mà ba người chúng ta lại không thể nào đào thoát khỏi truy sát của Tứ Quý lâu, bốn khối thần cốt này, càng là đồ mà Tứ Quý lâu muốn thu lại. Nhưng chúng ta lại không cam tâm.



- Cho nên,,, chỉ có ở lúc này, để lại cho công tử thêm một phiền phức.



Sương Tôn Giả cố nén đau đớn, tươi cười nói:



- Vân công tử là quý tộc Ngọc Đường, càng có quan hệ lớn với quân đội, tương lai hẳn sẽ có cơ hội nhìn thấy Vân Tôn đại nhân. Nếu Vân công tử không muốn giữ cái thứ đồ nóng bỏng tay này, chờ lúc gặp được Vân Tôn, giao cho hắn là được, tin rằng thứ này sẽ hữu dụng với hắn.



Vân Dương gật đầu:



- Ta hiểu, chỉ là... Các ngươi làm thế, liệu có ảnh hưởng đến chiến lực?



Tuyết Tôn Giả thản nhiên nói:



- Đối với một cái Ma Y phái mất hết tinh nhuệ, chỉ sợ cũng không cần bao thực lực là có thể ứng phó.



Ba người đồng thời nâng ly rượu:



- Vân công tử, giang hồ hiểm ác, bảo trọng.



- Bảo trọng.



Vân Dương uống một hơi cạn sạch.



- Vậy cáo từ.



Ba người băng bó sơ qua vết thương lại, mỉm cười phất phất tay, vậy mà cứ thế nghênh ngang rời đi.



Vân Dương lẳng lặng nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong lòng đầy thổn thức.



Tựa như... Thời khoảng thời gian đã qua, một đoạn lịch sử, theo sự rời đi của ba người, cứ vậy phủ bụi trong trí nhớ.



“Bảo trọng!”