Ta Là Chí Tôn
Chương 708 : Âu Dương Tiêu Sắt
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Hai chân đột nhiên bị kéo xuống.
Mà xung quanh, vẫn không thấy bất cứ thứ gì.
Đến lúc này, nếu ba người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đúng sống uổng mấy chục năm trên đời.
- Vân Tôn!
Một người trong đó bi phẫn bạo hống:
- Ra đi! Có giỏi thì đi ra đối mặt với lão tử, dùng ám chiêu ngáng chân sau lưng thì tính là cái gì!
Nhưng, bốn phía thanh không, không nửa điểm động tĩnh, hoàn toàn không có động tĩnh.
Mấy người nhao nhao lớn tiếng quát mắng, chửi tục.
Trong lòng lại đã thầm tuyệt vọng.
Vốn đã hãm trùng vây, lại còn có một Vân Tôn vô hình vô tướng ẩn núp trong bóng tối, tình cảnh này, không cho bọn hắn dù chỉ một tia sinh cơ.
Nhất Điện Tần Quảng Vương cười lạnh:
- Ngươi là cái lông gì, lại còn muốn để Vân Tôn ra đơn đả độc đấu! Ta nói ngươi nghe, làm người đúng là không thể quá tự ti, nhưng ngươi cũng quá tự cao rồi đấy, làm như vậy thì được cái rắm gì cơ chứ?!
- Trong mắt của ta, ngươi nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ mạnh có hạn mà thôi!
Đao quang kiếm ảnh giăng khắp không trung, bao phủ cả ba người.
Trong bóng tối, Vân Tôn vẫn không ngừng xuất thủ.
Tình thế của ba người ngày càng ác liệt, cản trở vô hình tác động lên mỗi người cũng càng lúc càng lớn, ba người đã hoàn toàn lâm vào cục diện bị động chịu đòn.
Lại là một phát kéo đột ngột, ba người vội vàng ứng phó công kích xung quanh, không còn lực lượng mà ổn định thân hình, kêu thảm một tiếng, thân thể cùng mất cân bằng, rớt xuống như diều đứt dây.
Thập Điện Diêm Quân đều là người từng trải, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội, đao kiếm lóe lên, ba cái đầu người tuần tự bay ra.
Mười người cùng thầm than.
Ba người này, mỗi người đều có thực lực không thua gì bọn hắn, có thể nói đều là cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ, hôm nay lại chết uổng ở đây.
Nhưng, lúc này có hối hận, thì cũng đã không có tác dụng gì. Ba người Vân Tiêu Dao mặt lạnh như tiền, mệnh lệnh đã sơm hạ. Vì muốn giết gà dọa khỉ, bất kể là người nhà ngươi có vô tội hay không, một đao này, tất phải chém xuống!
“Ba mươi ba người.”
Vân Tiêu Dao cẩn thận tính toán, xác định lại số người giả mạo.
“Chỉ còn hai người cuối cùng.”
“Trong hai người cuối cùng này, liệu có người mà Vân Dương muốn tìm hay không?”
Đang suy nghĩ, một đạo kim quang bỗng xuất hiện, trực chỉ một binh sĩ thiết kỵ ngay bên phải Vân Tiêu Dao.
Phương Mặc Phi không chút do dự, lập tức xuất thủ chém sang.
Một kiếm như thiểm điện, sát cơ bắn bốn phía.
Người kia hắc hắc cười lạnh một tiếng, thân thể bỗng vươn ra, một cây đao như thoáng hiện từ hư không:
- Quả nhiên là tìm được lão phu, thôi, nếu thế lão phu cũng chỉ đành sớm xuất thủ, đánh rồi mới biết!
Một khắc mà hắn xuất thủ, một cỗ khí thế cô độc xào xạc, ầm vang chấn không mà lên.
Vân Dương thấy thế, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Khí thế kia, là Âu Dương Tiêu Sắt?!
Cùng lúc đó, một người khác đón gió bay lên, nhanh chóng xông ra ngoài, thân pháp có chút cao minh.
- Chặn giết!
Vân Dương đứng trong hư vô, hô to một tiếng.
Âu Dương Tiêu Sắt, rốt cục ngươi cũng xuất hiện!
Trong lòng Vân Dương thầm hiện lên hình ảnh Lão Độc Cô, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn, cơ mặt cũng run rẩy.
Lão Độc Cô, hôm nay, ngươi xem nhi tử báo thù cho ngươi!