Ta Là Chí Tôn

Chương 716 : Thời khắc cuối cùng

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


Về phần thời cơ mà Hận Biệt Ly nói, chính là chờ đám sát thủ bên ngoài chết hét, sau đó mấy người bọn hắn mới có thể thong dong phá vây.



Đầu tiên là, ít người, mục tiêu nhỏ, dễ chạy.



Thứ hai còn là, Thiên Đạo Thệ Ngôn, chúng ta vẫn luôn liều mạng, vẫn luôn chiến đấu, vẫn lưu lại đây, mãi đến bây giờ, không hề bỏ đi, chưa từng vi phạm!



Nhưng hiện tại, những người khác không đủ thực lực, không đủ may mắn mà bị người giết chết, chỉ còn lại chúng ta còn sống, chúng ta cũng không thể làm gì a, đương nhiên là nỗ lực cầu sinh, một đường chiến đấu... có phải thế hay không!



Hận Biệt Ly rất đắc ý, thực sự cảm thấy tính toán của mình hoàn mỹ tới cực điểm.



Bây giờ còn có hơn bảy ngàn người, kéo thêm hai ba ngày nữa, đoán chừng có thể áp súc bảy ngàn người này xuống còn ba ngàn, thậm chí hai ngàn, đến lúc đó, hắn ra mặt tổ chức phá vây, như vậy, ngoại trừ một số nhân thủ của hắn, số còn lại cơ bản cũng báo đi đời.



Sau đó, đương nhiên là hắn có thể nghênh ngang rời đi.



Bố cục của hai đại sát thủ, có thể nói là vô cùng tinh diệu.



Thế nhưng... chuyện đời lại khó theo ý người.



Sắc trời mới vừa sáng lên, tia nắng ban mai mới nhảy khỏi mặt đất, vạn đạo hào quang chiếu xuống đại địa.



Đột nhiên một tiếng ầm vang, tiếp đó là tiếng la hét không ngớt.



- thời cơ tổng tiến công đã đến, đám sát thủ kia đã không còn bao lực lượng, xông lên!



- xông lên!



- ta đi trước, bảo đồ là của ta!



- dựa vào cái gì mà ngươi đòi vào trước? ta đi trước!



Lại oanh một tiếng, đã thấy hướng chính đông, đã có hơn mười người chen chúc lao vào, một đường đẩy tới đẩy lui, san bằng mọi kiến chúc xuất hiện trước mặt...



Đối mặt với kinh biến đột nhiên xuất hiện, đám sát thủ thực sự thấy sợ hãi, thần sắc không thể tin nổi.



Lúc này, rõ ràng còn chưa đến lúc a... nhìn tư thái của mấy người này, kéo thêm nửa tháng cũng là bình thường, sao ngay lúc này, lại đột nhiên bộc phát tổng tiến công a?



Không phải các ngươi vẫn còn kiêng kỵ sao? Dựa vào cái gì mà cho rằng có thể nhất cử bình định chúng ta?



Bên này khẽ động, bên kia tự nhiên cũng không càm lòng yếu thế, lại nghe có người hô to, lập tức có vô số người không chút nghĩ ngợi mà xông ra ngoài, tiếp đó lại càng có nhiều người mơ mơ hồ hồ vọt vào trận chiến.



Bảo sao hay vậy, mù quáng là bản năng của con người!



Sau đó... đám ngươi tương đối lão luyện thành thục kia, nghe được tiếng chém giết ngày càng kịch liệt, cũng dần không giữ được bình tĩnh, vọt vào bên trong, gia nhập đoàn chiến.



Mãi cho đến khi, mấy người cuối cùng có tu vi đặc biệt cao, kiên nhẫn cũng đặc biệt tốt cũng xông vào, thế cục đã hoàn toàn mất khống chết, khó mà dừng lại.



Bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng thấy tiếng hò hét ầm ĩ, vô số người cuồn cuộn mà vào.




Sở Giang Vương cười ha ha:



- chúng ta hợp tác vui vẻ, tôn thượng nói thế thực quá khách khí, chúng ta nhận thì cũng ngại, mà từ chối thì thực bất kính.



Vân Dương cười nói:



- có gì mà ngại, đại lễ chúng ta cũng không dùng được, các vị không nhận thì thực lãng phí, còn không bằng giúp chư vị tiến thêm một bước, vui vẻ tiếp nhận có gì đâu.



Vân Dương vừa nói vậy, Sâm La Thập Vương cùng tỏa sáng hai mắt.



Đại lễ bình thường, bọn hắn không cần đến, dù sao cũng không dùng...



Nhưng đại lễ, mà Vân Dương không dùng được, trong khi bọn hắn lại dùng được... như vậy... đại lẽ này chẳng lẽ là... âm khí?



Vừa nghĩ đến đây, mười người hớn hở ra mặt, có chút không thể chờ thêm được nữa.



Vân Tiêu Dao cau mày, có chút sầu lo nói:



- Vân Dương, cái này, thực muốn làm vậy sao?



Vân Dương nói:



- việc này đã xác định, nhất định phải làm như vậy.



Vân Tiêu Dao thở dài:



- như vậy... không khỏi...



Vân Dương nói:



- không khỏi cái gì? Làm như vậy mới thực là một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.



Vân Tiêu Dao thở dài.



Vân Dương nói:



- ngài muốn hay không không quan trọng. ừm, cá nhân ta càng không quan trọng. Chỉ cần Ngọc Đường chịu được là được rồi.



Vân Tiêu Dao cười khổ, rốt cục thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.



- qua trưa rồi nói sau.



Vân Dương nhìn khói bụi cuồn cuộn nơi đông thành, híp mắt lại, nói khẽ:



- có điều hiện tại,,, người của chúng ta đã có thể rút đi.