Ta Là Chí Tôn

Chương 722 : Thả hổ về rừng

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


Hận Biệt Ly nói xong, nhìn thoáng qua Vân Dương.



Vân Dương khẽ cười khổ:



- Hận đại lâu chủ, một phen này của ngươi cũng thực không dễ giúp ta, rõ ràng là muốn ném ta lên lò nướng mà!



Hận Biệt Ly thản nhiên nói:



- Nếu có thể lựa chọn, ta cũng không muốn ném củ khoai lang nóng này cho công tử, nhưng lúc này, để duy trì công bằng, lại có thể để Hận mỗ tin tưởng, cũng chỉ có mình công tử, ngoài ra không còn người nào.



Vân Dương nói:



- Hận lâu chủ, ngươi cho rằng, ta hoàn toàn không hứng thú với bảo đồ này? Chỉ bởi vì vừa rồi Vân mỗ ba hoa một hồi, chẳng lẽ ta ngươi không nghĩ tới, ta sẽ thuận thế chiếm làm của riêng sao?



Hận Biệt Ly cười khổ một tiếng:



- Đây là Thiên Đường thành, nếu Vân công tử thực tâm muốn chiếm bảo đồ, tin rằng tuyệt sẽ không có bất cứ phong thanh nào truyền được ra ngoài.



- Nếu tin tức truyền ra ngoài, còn trải rộng đến thế, đưa tới phân tranh lớn như thế, như vậy chứng tỏ công tử không hứng thú với nó, lời vừa rồi, cũng tuyệt không phải ba hoa chích chòe, quyết là lời thật lòng của công tử, không chút khoa trương giả bộ!



Lời Hận Biệt Ly nói, mang theo lượng tin tức cực lớn, tin rằng người nào thông minh một chút, có chút âm mưu một chút, suy nghĩ một hai vòng, là có thể hoàn toàn hiểu được.



Vân Dương cười khổ:



- Nói như thế, hẳn là ta nên cảm tạ Hận lâu chủ tín nhiệm a.



Hận Biệt Ly cười thảm một tiếng, buồn bã nói:



- Hạng người cùng đồ mạt hạng như ta, nào dám nhận cảm tạ của Vân công tử.



Ánh mắt hắn ngưng lại, quát:



- Vân công tử, tiếp lấy.



Run tay giương lên, dưới ánh mắt của hàng vạn người, bảo đồ phiêu phiêu bay lên.



Tất cả cùng không nhịn được mà mở to hai mắt, tập trung nhìn vào hai tấm bảo đồ.



Không ít người đã âm thần tụ lực, ý đồ vọt lên cướp đoạt.
Phung phí của trời!



Ngoài miệng nói từ bỏ, nhưng kỳ thực Hận Biệt Ly vẫn luôn chăm chú nhìn theo bảo đồ không buông.



Nhìn bảo đồ từ trong tay của bản thân, bay đến trong tay Vân Dương, lại nhìn Vân Dương ném ra, sau đó đám người tranh đoạt, đào tẩu...



Thật lâu, hắn mới hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói với Vân Dương:



- Vân công tử, đời này Hận Biệt Ly chưa từng phục ai, nhưng đến lúc này, lại thực sự phục công tử!



Vân Dương cười khổ một tiếng, ngay thẳng nói:



- Hận lâu chủ quá khen rồi, ngươi há không biết, ta cũng không tranh nổi bảo đồ kia! Coi như mượn quân Ngọc Đường uy hiếp, tạm thời nắm được bảo đồ, nhưng sau đó thì sao? Nó chỉ mang đến vô tận phiền phức cho Ngọc Đường mà thoi.



- Ta không dám đoạt, tuyệt không dám đoạt!



Vân Dương nói:



- Nhất là trong tình huống này, càng không dám đoạt!



Hận Biệt Ly trầm tư một chút:



- Công tử cơ trí, thực đúng là quân tử cầm được cũng buông được.



Hồng Trảm cùng ba tên sát thủ khác nghe vậy, trên mặt vẫn lộ thần sắc như chết cha chết mẹ.



Hận Biệt Ly ngẩng đầu:



- Vân công tử, chúng ta có thể đi chưa?



Không khỏi Vân Tiêu Dao, càng không hỏi Lý tướng quân, chỉ hỏi mình Vân Dương. Bởi hắn thấy được, Vân Tiêu Dao cũng không phải không muốn lưu bọn hắn lại.



Mà người kiên trì muốn thả bọn hắn, kỳ thực cũng chỉ có một mình Vân Dương.



Vân Dương nói:



- Lý tướng quân, còn xin mệnh lệch cho các tướng sĩ, để Cung thủ nhường đường, thả bọn hắn một lối đi.