Ta Là Chí Tôn

Chương 737 : Hiểm tử hoàn sinh

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


May mà trước khi hành động, Cố Trà Lương đã cường ngạnh phản đối đề nghị phân tán của Phượng Huyền Ca, bốn người giờ cùng tụ lại một chỗ, đặt chân lên đỉnh cao nhất, còn vụ nộ bắt nguồn từ bên dưới, vừa dẫ phát bạo tạc, bốn người đã phi thân bay lên, tránh khỏi cự lực trùng kích, nếu không cho dù bốn người có tu vi cao hơn nữa, chỉ sợ cũng phải vẫn diệt ở đây, cùng đi cửu tuyền.



Nhưng coi như bốn người có ứng biến thần tốc, tránh khỏi cự lực trùng kích chính diện, thì cho đến khi bạo tạc kết thúc, bốn người vẫn bị dư ba đánh trọng thương, tứ đại cao thủ, chưa giao thủ với địch thì đã duệ diệt, trạng thái mười không còn một.



Uy lực có thể nôt nát cả ngọn núi này, thực sự đủ để hủy diệt bất luận cường giả nào trên đời!



Dù là mạnh như Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu cũng không ngoại lệ!



Sau một chốc, dư ba bạo tạc dần dừng lại, nhưng mà tiếng ầm vang bốn phía vẫn vang lên không dứt, vẫn có rất nhiều sơn phong vì dư ba mà không ngừng run rẩy, không ngừng sụp đổ.



Vô số tuyết đọng vạn năm không đổi, nhưng cũng bởi dư ba lần này mà ầm ầm lở xuống.



Giữa thiên địa, chỉ nghe được từng tiếng ầm ầm vang động, ngoài ra không còn nghe được bất kỳ thanh âm nào khác.



Một hồi lâu sau…



Tiếng ầm ầm mới dần bĩnh tĩnh trở lại, nhưng sơn phong bốn phía, vẫn còn rung động không ngớt.



Trong một mảnh tuyết trắng ngần, đột nhiên ầm vang bạo liệt, một bóng màu xanh từ đó lao ra.



Chính là… Lăng Tiêu Túy!



Quả không hổ là đương kim đệ nhất cao thủ, cho dù là đối mặt với tình huống ác liệt thế này, cũng vẫn có thể giữ được tỉnh táo, tùy thời thoát khốn mà ra, quả là cao minh.



Chỉ có điều, tình huống hiện tại của hắn cũng không được tốt, chí ít hình tượng bên ngoài không thể lạc quan.




- Ngũ tạng của Cố Trà Lương đều tổn hại, trong ngoài giao sắc, chỉ riêng bảy tám cái lỗ trên đầu này, cũng đã đủ chí mạng.



Độc Cô Sầu ho khan một tiếng:



- Phượng Huyền Ca cũng không khá hơn, chỉ còn lại một hơi thở, hiện cũng như có như không, hai kẻ này đều đứng trước điện diêm vương, còn kém một bước đưa tin mà thôi!



- Đi, mau rời khỏi đây mới là đúng đắn!



Lăng Tiêu Túy dẫn đầu phi thân, Độc Cô Sầu cũng đuổi ngay sau đó, dùng tốc độ cao nhất phi nhanh, tốc độ hiện tại của hai người cũng rất nhanh, thế nhưng so với trước đó thực đã giảm mấy lần.



Lúc này, mấy bóng người từ xa phi tới.



- Chém Lăng Tiêu Túy, bắt sống Độc Cô Sầu!



- Đi!



Hai đại thiên hạ đệ nhất nhìn thấy cảnh này, thầm biệt khuất vô hạn.



Đời này của bọn hắn, chưa từng phải chịu biệt khuất như thế, hiện tại thì hay rồi, trong bốn ngày đã phải chịu biệt khuất hai lần. Nhất là lần thứ hai, thực đúng như rồng khốn nước cạn, hổ lạc đồng bằng!



Xa xa nhìn lại, thực lực người tới tuy không tầm thường, nhưng nếu là ngày thường thì thực không đáng để trong mắt hắn, chí ít không cần đuổi theo cái mông của người ta, quả là chưa từng chật vật như thế.



Trong lúc chạy trốn, hai người lại nhớ tới một câu: Mang mang như chó nhà có tang, hoảng hoảng như cá lọt lưới. Không nhịn được mà cùng thở dài.