Ta Là Chí Tôn

Chương 742 : Phòng ngừa chu đáo

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


Thượng Quan Linh Tú có thể giúp bọn nó được nhất thời, thế nhưng thế nào cũng không thể chống được cả đời, Vân Dương cũng vậy, cũng không thể thay đổi được số mệnh của bọn nó, điều duy nhất có thể làm, chính là tận mọi khả năng, để số mệnh của bọn nó tới sớm một chút, an toàn ổn định hơn một chút, xuất phát tại điểm cao hơn một chút.



Hơn nữa, cung cấp cho mấy đứa nhỏ một chỗ dựa tốt, không người dám trêu chọc… cho đến tận nay, trên thế giới này có quốc gia nào muốn gây hấn với Vân Tôn?



Làm vậy chẳng khác nào ngại mạng dài muốn chết sớm.



Không thấy Hàn Sơn Hà sao mà chết hả?



Đối với việc sáu người bạn ra chiến trường, Bảo Nhi cũng không nỡ, nước mắt rưng rưng.



- Không cần hâm mộ cũng không được khó chịu, chờ bình đến lúc bình định Đông Huyền… bất kể ngươi còn nhỏ bao nhiêu, ta cũng nhất định để ngươi ra chiến trường, sánh vai với đám tiểu đồng bọn!



Vân Dương hứa hẹn, khiến hai mắt Bảo Nhi sáng lên:



- Tạ ơn Vân thúc thúc.



- Ừm? Vẫn là đừng nên cảm ơn ta. Hiện ta còn rất sợ cha mẹ ngươi a, ngoại trừ mắng ta, còn có thể động thủ hành hung ta nữa, lòng ta còn sợ hãi a.



Vân Dương thầm trả lời.



Hứa hẹn này, nếu là Thổ Tôn cùng Thủy Tôn còn ở đây, đoán chừng không đánh Vân Dương thành đầu heo, cũng là do còn bận kéo Bảo Nhi trở về.



Bất kể là nó có lý, hay là nó tốt thế nào, nhưng tất phải đánh kẻ khốn kiếp đưa ra quyết định này.



Nhưng Vân Dương sẽ không thay đổi quyết định, đã nói rồi sẽ không có chuyện lật lại.



Là một quân vương muốn tĩnh bình thiên hạ, chấp chưởng thế gian, nhất định phải tiến vào chiến trường, tham dự trận chiến mang tính quyết định.



Chỉ có trải qua chiến trường tàn khốc, huyết tỉnh tẩy luyện, mới có thể hiểu rõ giá trị của tướng lĩnh hy sinh, mới hiểu được tiền tuyến khó nhọc. Nếu không như thế, nào có thể thủ vững giang sơn xã tắc?
Ngoại trừ huấn luyện huyền tú, giày vò tứ đại công tử, nói việc quân với Thượng Quan Linh Tú thì cũng chỉ luận bàn với Kế Linh Tê.



Mà điểm cuối cùng này, lại khiến Vân Dương cảm nhận được tuyệt vọng chi phối sợ hãi.



Trong thời gian này, Lục Lục không những đã khôi phục như ban đầu, mà càng tiến giai rất nhiều, linh khí mà nó có thể cung cấp, đã đạt tới mức khủng bố.



Mà những thiên tài địa bảo Vân Túy Nguyệt cho hắn phục dụng, vẫn ổn định tản mát năng lượng cho thân thể hấp thu, chưa từng có dấu hiệu ngừng lại, từng chút từng chút hóa thành Huyền khí, dung nhập vào kinh mạch.



Chớ nói chi Vân Dương còn tu luyện Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, siêu cấp tâm pháp có một không hai trên đời, căn cứ vào nhận biết của Vân Dương, công pháp này đủ để áp đảo bất luận một môn công pháp nào, càng có tốc độ hấp thu linh khí gấp đôi bình thường.



Hoàn toàn có thể nói: Hiệu quả tu hành một ngày của Vân Dương, vượt qua thiên tài bình thường tu hành cả tháng!



Dốc lòng tu luyện mười ngày, chẳng khác nào người khác khổ tu cả năm!



Tốc độ tinh tiến như vậy, nhìn quanh tuyên cổ Thiên Huyền, có thể nói là chưa từng có, có một không hai trong thiên hạ!



Trái lại, mặc dù Kế Linh Tê cũng tu luyện công pháp đỉnh cấp trên đại lục, so với công pháp bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng vẫn chậm hơn Sinh Sinh Bất Tức Thần Công rất nhiều, phong đoán cẩn thận, cũng phải có cách biệt gấp đôi.



Nhưng chính như thế, thực lực của Kế Linh Tê vẫn gắt gao đè chặt Vân Dương!



Quá đáng hơn nữa, chênh lệch này càng lúc càng lớn.



Hôm nay mới chỉ cách biệt ba giai vị, đến ngày mai không chừng đã thành bốn!



Vân Dương không tin tà, liều mạng tu luyện, yêu cầu Lục Lục không hạn chế linh khí truyền tới, khiến cho Lục Lục đau đầu, than oán không thôi, thật vất vả mới tinh tiến đế Đạo cảnh Thất trọng thiên! Tốc độ tấn thăng như vậy, cho dù không phải cái cổ lăng kim, nhưng bản thân hắn cũng thực thấy kiêu ngạo.



Nhưng nhìn thấy tiến độ của Kế Linh Tê, tự ngạo hóa tự ti!