Ta Là Chí Tôn
Chương 745 : Đàm Nhất Hạ!
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Không thể nghi ngờ, đây là di thư của Mộc Tôn.
Di thư của Mộc Tôn, Vân Dương chỉ nhìn qua mở đầu, liền đã thấy được khác biệt trong đó.
“Cửu đệ, ngươi đã đến, nếu ta đoán không sai, lúc ngươi nhìn thấy phong di thư này, hẳn là ba năm sau khi chúng ta xảy ra chuyện đi.”
“Hơn nữa ta còn biết, người tới nhất định là ngươi, có phải cảm thấy rất kỳ quái không?”
Vân Dương nhìn đến đây, nhất thời mừng rỡ, hai tay vẫn luôn ổn định lại có chút run lên.
Ba năm sau khi chúng ta xảy ra chuyện?
Điều này nói lên điều gì?
Chẳng lẽ Tam ca Mộc Tôn đã sớm biết hết thảy, thậm chí còn dự đoán được rõ ràng?
“Ta vốn cũng muốn viết di thư như bọn hắn, có điều ta nghĩ, ngươi một đường chống đến giờ, đoán chừng cũng sắp bị giày vò phát điên a? Mà ta là người duy nhất có khả năng biết một chút nội tình, ta không đành lòng để ngươi cứ vậy mà đau khổ nữa, cho nên, ta để lại chút xíu tin tức cho ngươi.”
“Coi như ngươi nhìn thấy phong thư này, nhìn đến đây, hẳn đã có chỗ minh ngộ, ta coi như ngươi đã biết một nửa. Ừm, đừng hỏi tại sao là một nửa, bởi vì nửa khác ta cũng không biết.”
“Vất vả cho ngươi rồi, lão Cửu.”
Vân Dương nhìn đến đây, trái tim vốn vẫn một mực treo cao cuối cùng cũng buông xuống, triệt triệt để để buông xuống, suýt nữa vui đến phát khóc, nhất thời chỉ cảm thấy sống mũi mỏi nhừ, một cỗ cảm xúc từ sâu trong lòng khó mà ngăn chặn.
Hiện tại Vân Dương thực muốn ca hát, muốn nhảy múa, muốn hét to, phát tiết hưng phấn trong lòng.
Quả nhiên các ca ca không chết!
Gạt ta? Gạt ta thì sao?
Tra tấn? Tra tấn thì sao?
“Các huynh đệ khác từ đâu tới, ta không thể xác định, nhưng Lão đại nhất định không phải, Lão đại trong trí nhớ của ta, không phải là Lão đại hiện tại.”
“Cửu Tôn không nên tồn tại trên đời… cho nên cái gọi là Cửu Tôn, cuối cùng chỉ có thể để lại một tôn, mà cái này, cũng là định số.”
Lời nhắn của Mộc Tôn thực sự rất lộn xộn, tựa như đang cố gắng hồi ức, cố gắng muốn để lại càng nhiều nhắc nhở cho Vân Dương, nhưng bản thân lại không thể nhớ nổi.
“Cho nên, sinh tử tồn vong là chuyện tất nhiên, không cách nào tránh khỏi. Đối với sinh ly tử biệt, ngươi cũng không cần quá mù quáng.”
Nhìn thấy câu nói kia, Vân Dương đột nhiên đau xót.
Chuyện tất nhiên… không các nào tránh khỏi.
Nói cách khác, trong các huynh đệ, đúng là nhất định có người sẽ chế?!
“Có điều, vận mệnh của mọi người đều có ngàn vạn liên hệ với ngươi.”
Mộc Tôn Đàm Nhất Hạ tiếp tục nhắn:
“Tương lai có một ngày, nếu ngươi đạt tới mức Chúa Tể tinh không, liền có thể dùng thần thông của ngươi, nghịch chuyển thời gian, phục sinh người chết. Đến lúc đó, mọi thứ đều có thể, không có gì muốn mà không được.”
“Mấy lời nhàm chán ta không nói nữa, công pháp của ta, cái gọi là Thần Mộc quyết, thực sự còn không tính là gân gà tiểu thuật, bỏ đi không tiếc, trực tiếp tu luyện Sinh Linh chi thuật của ta là được rồi! Nhớ phải tu luyện cho tốt. Còn Kim Tự quyết của lão Nhị, ta đặt phía dưới, ngươi có thể dùng nó để mở gian phòng của lão Nhị.”
“Nói đến lão Nhị, ta cũng không nhìn thấu hắn, nguyên nhân nhân chính là là ta thấy Kim Tự quyết cũng không có tác dụng gì, đây có thể tính là lý do chứ…”
“Được rồi, ta không nói nhiều nữa, huynh đệ chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại. Lúc đó, chúng ta không say không nghỉ, không say không về.”
Đến tận đây, lời nhắn của Mộc Tôn đã hết.
Vân Dương ngây ra như phỗng!