Ta Là Chí Tôn
Chương 754 : Tử Ngọc tiêu!
Ngày đăng: 09:09 30/04/20
Nghe được bốn chữ này, Lăng Tiêu Túy đột nhiên ngẩn người, Độc Cô Sầu cũng sững lại tại chỗ.
Cửu Tôn quy nguyên, băng thiên liệt địa, giang hồ độc tôn, thiên hạ độc tài!
Bốn câu này lưu truyền đến mức trẻ lên ba cũng từng nghe qua, ai ai cũng thích!
Nhưng đối với tuyệt thế cao thủ như Lăng Tiêu Túy mà nói, hắn cũng không coi mấy lời này ra gì, dù sao bọn hắn đã đứng trên đỉnh thiên hạ, tự xưng đã bước tới điểm cuối tu đồ, dù thần thông của Cửu Tôn thần dị, nhưng cũng chỉ cực hạn trong hồng trần, muốn thiên băng địa liệt, thực sự lại quá mức!
Nhưng giờ phút này, bốn chữ này thốt ra từ miệng Cố Trà Lương, lại hoàn toàn khác trước, chí ít đối với Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu mà nói, tuyệt không giống nhau, tất phải có thâm ý!
Giờ phút này, tinh quang trong mắt Phượng Huyền Ca đột nhiên lóe lên, mỉm cười nói:
- Cửu Tôn quy nguyên?
Hắn như có chút hiếu kỳ:
- Cửu Tôn quy nguyên là chuyện của Cửu Tôn, có quan hệ gì với Tử Ngọc tiêu của ngươi? Chẳng lẽ đại cơ duyên mà ngươi vừa nói, lại có quan hệ với cây tiêu này?
Nói, liền đưa tay bắt tới.
Cố Trà Lương vốn muốn đưa Tử Ngọc tiêu cho Lăng Tiêu Túy, tranh thủ thời gian đưa đến Cửu Tôn phủ, nên cũng không nắm trong tay mà nâng trong tay, người hắn cũng quỳ trên mặt đất, chờ Lăng Tiêu Túy tiếp nhận. Còn Lăng Tiêu Túy lại đang trầm tư, chưa lấy lại tinh thần, tự nhiên cũng không kịp tiếp nhận.
Đúng lúc này, Phượng Huyền Ca xuất thủ muốn đoạt, nhìn chậm mà thực nhanh, tốc độ độ này thực sự nhanh tới cực hạn, trước khi tam đại cao thủ kịp động niệm ngăn cản, đã tóm chặt lấy Tử Ngọc tiêu.
Cố Trà Lương sớm nắm thời cơ, gần như bản năng bắt lại một đầu khác, lo lắng muốn hộc máu:
- Ngươi muốn gì, trả ta!
Phượng Huyền Ca cười nói:
- Cũng chỉ là một ống Tử Ngọc tiêu mà thôi, cần gì phải gấp như vậy? Thực chẳng lẽ còn có huyền cơ?! Ta lại xem một chút.
Ngoài miệng thì xem thường, thế nhưng bàn tay lại không chút buông lỏng, bỗng phát lực, Cố Trà Lương chỉ thấy một cỗ cự lực tràn trền không gì sánh nổi truyền đến, Tử Ngọc tiêu đã bị Phượng Huyền Ca cướp đi.
Cố Trà Lương thấy thế khẩn trương, phù một tiếng phun một ngụm máu, tê thanh nói:
- Phượng Huyền Ca! Ngươi!
Hắn quay đầu nhìn Lăng Tiêu Túy, lo lắng rống to:
- Ngươi còn chờ cái gì? Mau lấy lại a!
Lăng Tiêu Túy chậm rãi gật đầu, kiếm khí quanh thân nồng đậm thêm gấp
đôi, cả người bay lên, chậm rãi nói:
- Một!
Phượng Huyền Ca cười ha ha một tiếng:
- Cần gì phải như vậy, ta tin ngươi là được…
Lăng Tiêu Túy quát:
- Hai!
Lại không chút dừng lại, tỏ rõ thái độ không chút do dự của bản thân.
Con ngươi Phượng Huyền Ca khẽ động, nói:
- Ít nhiều cũng từng có giao tình, cần gì phải để cá chết lưới rách, cho ngươi là được.
Đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Độc Cô Sầu! Còn chưa động thủ!
Lời còn chưa dứt, thân thể hắn đã phóng lên, Huyền khí toàn thân cùng quán vào trong Tử Ngọc tiêu, mà thân thể hắn cũng như hóa thành lưu quang nhanh chóng bay lên!
Lăng Tiêu kiếm, Độc Cô kiếm, đồng thời xuất thủ, kiếm quang trực chỉ Phượng Huyền Ca!
Kiếm khí xé toạc Cửu trọng thiên!
Phượng Huyền Ca hét lớn một tiếng, thân hình khẽ nhoáng lên, xoay tròn, chuyển thành thế đầu dưới chân trên, quanh người xuất hiện báp táp vô biên che phủ!
Sau một khắc!
Một tiếng ầm vang mãnh liệt nổ lên!
Sau một phen trùng kích mãnh liệt tới cực điểm, thân thể Phượng Huyền Ca như diều đứt dây bay về phương xa, Độc Cô Sầu rên lên một tiếng, lui sau một bước, Lăng Tiêu Túy chấn thanh thét dài, gánh lấy áp lực cực đại, không ngừng lui về sau, kiếm mang lăng không chém xuống, phẫn nộ quát:
- Quả nhiên, ngươi không phải Phượng Huyền Ca!