Ta Là Chí Tôn

Chương 762 : Hẹn gặp lại

Ngày đăng: 09:09 30/04/20


Lời Độc Cô Sầu nói thực sự đủ đủ độc ác, giờ hắn hận người giả trang Phượng Huyền Ca đến thấu xương, quả thực chữ chữ như đao, đao đao thấy máu.



Bên kia vẫn không trả lời, mười bảy người cùng nhau nhún người nhảy lên, chỉ trong nháy mắt, đã xa xa biến mất.



Mười bảy người dù cực kỳ giận dữ, nghiến răng nghiên lợi, giận không kiềm nổi, nhưng lúc này cũng không thể không rời đi.



Thiên Đường thành này, không phải nơi thích hợp để quyết chiến với đám Lăng Tiêu Túy.



Đỉnh phong quyết chiến, ngoại trừ thực lực bản thân, thời gian địa điểm cũng có ảnh hưởng cực lớn đối với chiến quả, lần này bọn hắn đã mất tiên cơ, lại mất địa lợi sân nhà, phần thắng không cao, lại còn có Cửu Tôn phủ thần bí khó lường ở đây, tùy thời có thể bạo phát phản sát, chuyện tự làm tự chịu như vậy, một lần đã là quá nhiều, không ai muốn làm một Lương Thương Hải khác!



Mắt thấy đám người Tứ Quý lâu rời đi, Lăng Tiêu Túy hừ một tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Cố Trà Lương:



- Cố huynh, hiện tại có thể nói rõ chuyện này là thế nào a?



Độc Cô Sầu cũng đưa mắt nhìn qua, chuyện Cửu Tôn phủ cùng Tử Ngọc tiêu, thực sự vượt qua nhận biết của bọn họ.



Cho dù hai người đạt được không ít chỗ tốt trong chuyện này, thế nhưng vẫn có cảm giác cần làm rõ nguyên do.



Cố Trà Lương ho khan một tiếng, tỉ mỉ sắp xếp những chuyện bản thân biết lại một lần, lúc này mới lên tiếng nói:



- Kỳ thực chuyện này nói ra, ta cũng có nhiều chỗ còn mơ hồ không hiểu, nhiều lắm chỉ biết một chút kiến thức nửa vời mà thôi.



- Năm đó, ta chỉ là một thiếu niên bình thường trên núi, xuất thân từ một môn phái mạt lưu Vô Tướng phái, trong một lần ra ngoài làm việc, khi ta trở về, lại phát hiện môn phái của ta đã bị người khác tiêu diệt, không một đồng môn còn sống. Cho dù ta may mắn sinh tồn, vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị đuổi giết, rơi xuống vách núi, sinh mệnh nguy cấp… nhưng cũng chính lúc đó…



Ánh mắt Cố Trà Lương như hồi ức lại:



- Chính là cây Tử Ngọc tiêu này đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, khi đó, ta đang đang rơi thẳng xuống vách núi, tử quan đã hiện trước mắt, Tử Ngọc tiêu phát ra một tin tức hỏi ta: Ngươi có muốn chết hay không?



Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu nghe vậy nhìn nhau không nói, cứ thế ngây tại chỗ.



Đang rơi xuống vách núi.. Ai lại muốn chết?



Thời gian này gấp gáp cỡ nào?



Thực sự có thời gian suy tư, thậm chí có thời gian trả lời vấn đề này sao?
- Ta sợ thê tử ta phải tịch mịch… cho nên ta quyết định, ở lại cùng nàng thêm năm trăm năm.



Độc Cô Sầu cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng thở dài.



Cố Trà Lương cùng Lăng Tiêu Túy nhìn nhau thở dài một hơi, sự si tình của Độc Cô Sầu, thiên hạ đều biết.



Cho dù đã qua mấy trăm năm, lại vẫn si tâm không đổi.



Nam nhân như vậy, chí tình chí thánh, tuyệt đối khiến bất luận kẻ nào cũng phải bội phục, càng làm cho bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng phải hổ thẹn.



- Huyền Hoàng giới, với ta mà nói cũng không phải hoàn toàn lạ lẫm. Có điều, ta muốn góp thêm mấy phần lực lượng rồi mới đi, biến cố lần này dù giúp ta tiến thêm một bước, nhưng một bước này quá đột ngột, ta cần triệt để củng cố, chiếm dụng cho mình, sau đó mới có thể tính đến chuyện đằng sau.



Lăng Tiêu Túy cười khổ một tiếng:



- Huyền Hoàng giới là đại thế giới, cấp độ đứng trên Thiên Huyền, cao thủ như mây, người tu hành cao thâm nhiều vô số kể. Ở Thiên Huyền, chúng ta có thực lực quát tháo phong vân, nhưng nếu đi Huyền Hoàng giới, cho dù không đến mức luân lạc thành tôm nhỏ tùy người lân, thế nhưng đã không phải là đỉnh phong. Vẫn là tự hiểu lấy mình mới là đúng đắn.



Độc Cô Sầu gật đầu tán thành, bởi vì lời Lăng Tiêu Túy nói, cũng chính là suy nghĩ trong lòng hắn.



Cố Trà Lương đưa mắt nhìn lại, mỉm cười nói:



- Sơ tâm khi mới nhập giang hồ ở đâu? Chẳng lẽ đi Huyền Hoàng giới, các ngươi lại không có dũng khí làm lại từ đầu? Cho dù không còn đỉnh phong thì sao?



Hai người đột nhiên chấn động, cùng bị một câu này động tới tâm can.



- Ta đi trước một bước, chờ hai vị huynh đệ đến sau.



Cố Trà Lương mỉm cười:



- Đến lúc đó…



Hắn cười ha ha một tiếng, quay người phiêu nhiên rời đi.



Không đợi nói hết một câu, đã liền rời đi.