Ta Là Chí Tôn

Chương 779 : Gặp quỷ!

Ngày đăng: 09:09 30/04/20


Độc Cô Sầu ở bên quan chiến, thầm khen một tiếng, cách ứng đối của Lăng Tiêu Túy thực có thể nói là tuyệt diệu tới cực điểm, Độc Cô Sầu tự hỏi bản thân, chỉ riêng một chiêu này, đổi lại là hắn, mặc dù chưa chắc sẽ phải ăn thiệt thòi, thế nhưng quyết không thể nào tốt hơn Lăng Tiêu Túy, khả năng nắm bắt thời cơ, chuẩn xác bắt được một cái chớp mắt, thực sự khiến người nhìn mà than thở, kinh ngạc đến đáng sợ!



Thực sự nguy hiểm a.



Lăng Tiêu Túy thành công vượt ải, thầm đổ mồ hôi, tiểu tử này lại có thể để hắn dùng tới tám thành công lực, lúc này mới may mặt vượt qua!



Tiếp tục như vậy thì thật không tốt, không chừng sẽ bị tiểu tử này bức dùng tới toàn lực, như vậy thực sự đúng là mất mặt tới tận nhà bà ngoại… bên ngoài còn có Độc Cô Sầu đang nhìn a…



Xem ra, thể diện bao năm tích lũy, hôm nay rủ nhau đội nón ra đi rồi a…



Vừa mới nghĩ vậy, khi tập trung lại, đã thấy một khí tức rợn người đánh tới, hắn chưa từng cảm nhận được cái cảm giác nguy hiểm thế này, cho dù là lúc Tứ Quý lâu bố trí thuốc nổ phục kích, hay là khi sau bị vây công, đều không hề cảm thấy nguy hiểm cấp bách như thế.



Lăng Tiêu Túy không dám khinh thường, hít mạnh một ngụm, nhanh chóng trở lại, đã thấy một cái cửa lớn chợt hiện trước mắt!



Một cái cửa lớn đen như mực, từng mảng từng mảnh minh vụ chen chúc tràn ra, tựa như gió nổi mây phun mà trào ra ngoài.



Cánh cửa lớn trước mắt này, thế mà thoáng như tồn tại chân thực, khiến người ta cảm thấy, chỉ cần bước qua nó, liền có thể bước vào âm ty Địa Ngục, không còn trên nhân gian!



- Một chiêu này, chính là… Sinh Tử Môn Khai!



Đao quang xuất hiện từ trong Sinh Tử Môn, thế đao như Quỷ Long thức tỉnh, nhanh chóng xong ra ngoài, sát cơ tán ra bốn phía, ngập rợn bầu trời!



Chỉ cần dính một chút, chính là bước vào Sinh Tử môn!



Lăng Tiêu Túy đối mặt với sát chiêu như vậy, trực tiếp bị hù đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không chút nghĩ ngợi đem công lực mình tăng lên mức chín thành, thầm thề một tiếng: Luận bàn? Sau này, nhất định không thể tiếp tục so tài với tân quái vật này! Chỉ điểm… ai muốn chỉ điểm thì đi mà tới chỉ điểm.



Thật vất vả mới qua tiếp một chiêu, Lăng Tiêu Túy chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể như bị móc sạch.



Đương nhiên, khó thì khó nhưng vẫn chưa đến mức nguy hiểm, nếu thực sự đến mức lực bất tòng tâm, thực sự không thể chịu được nữa, Vân Dương cũng nhất định sẽ thu tay lại.



Cho nên dù hắn có mất mặt thế nào, thì cũng không đến mức bị thụ thương, dù sao, hắn còn đang áp chế tu vi, thực sự không chịu được thì bật hết hỏa lực, lúc đó thế nào cũng phải gánh qua được a.



Nhưng áp lực tinh thần, mới thực sự là lớn!



Miễn cưỡng chèo chống, đối với tâm cảnh của bản thân, thực không phải là chuyện tốt, tâm cảnh đúng là cần ma luyện, thế nhưng nếu ma luyện một cách mù quáng, chỉ sợ sẽ tạo thành phản hiệu quả!
Vừa mới dứt lời, đao trong tay đã tuột xuống, bộp một tiếng, rơi xuống mặt đất, sau đó hắn cũng lung la lung lay ngồi xuống, nếu bỏ qua quần áo ướp nhẹp, thực sự lại một lần… lấy trứng chọi đá, ha ha!



Người nào đó hiện tại đã hoàn toàn tiêu hao, nếu không cũng không đến mức làm chuyện xấu hổ như thế!



Đối diện, Lăng Tiêu Túy cũng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng trạng thái lại xa xa tốt hơn Vân Dương, có điều, hai mắt nhìn Vân Dương, trùng trừng như nhìn thấy quái vật, thật lâu không thể dời đi.



Một chiêu cuối cùng, nghiêm ngặt mà nói, Lăng Tiêu Túy bại nửa chiêu, bởi vì bộ bào xanh trên người hắn, vụt sáng mấy cái, lộ ra sáu vết cắt, áo trong bại lộ dưới ánh mặt trời.



Một chiêu cuối cùng, cho dù là dùng đến thực lực đỉnh tiêm, vậy mà Lăng Tiêu Túy cũng không thể né tránh!



Hơn nữa còn là sáu đao đều trúng!



Nếu không phải hắn đủ nhanh, chỉ sợ đã không chỉ là chuyện cắt rách quần áo.



Độc Cô Sầu sải bước vội tiến lên, trừng tròng mắt nhìn vết đao cắt trên quần áo Lăng Tiêu Túy, nửa ngày không nói một lời, ánh mắt lộ vẻ chấn động, không thể che giấu.



- Đao pháp thật lợi hại, hôm nay ta mới biết, thiên hạ này lại lớn như vậy. Được thấy cảnh hôm nay, thực sự đúng là tam sinh hữu hạnh!



Lăng Tiêu Túy rốt cục thở một hơi, cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, mồ hôi trên trán vẩy ra một mảnh.



Độc Cô Sầu cũng đầy đồng cảm:



- Lăng huynh, ngươi cao hơn Vân Dương ít nhất bốn năm giai vị, trận này, thắng bại tự hiểu lòng.



Độc Cô Sầu đứng ngoài cuộc tỉnh táo, tự nhiên có bình phán với thực lực chân thật của Vân Dương.



- Ta biết.



Lăng Tiêu Túy cười khổ gật đầu:



- May mà cao hơn nhiều thế, bằng không, giờ này ngươi chỉ nhìn thấy thi thể Lăng Tiêu Túy thôi a.



Độc Cô Sầu cũng cười khổ một tiếng, hai người đồng thời quay đầu nhìn Vân Dương, ánh mắt lúc này giống nhau như đúc: “Gặp quỷ!”