Ta Là Chí Tôn

Chương 788 : Bại lộ thân phận!

Ngày đăng: 09:09 30/04/20


Nếu như Thiên Vấn ở đây, hắn sẽ nói cho ngươi biết, nếu vận khí không tốt, dù uống miếng nước cũng có thể sặc chết. Hiện tại, quốc vận Tử U đã không còn, đương nhiên chuyện gì cũng hỏng bét, khắc khắc đều tai, thiên tai nhân họa cùng nhau giáng tới, có gì phải suy nghĩ!



Mà sự thực cũng chính là như vậy, đám lão tướng Tử U, người thì bị kéo vào chính biến, ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu không phải thì cũng bị giết, bị bỏ tù, bãi quan, cách chức… giờ muốn đưa một người có thể đánh đấm lên chiến trường, lại trở nên hiếm có đến cực điểm!



Thế nên Tôn Tử Hổ mới có thể cường thế nhập thẳng cảnh nội tử hu…



Song phương xa xa đối mặt, Tôn Tử Hổ không dám thất lễ, bày trận thế, chuẩn bị phát động tiến công, đối phương đã tự rối loạn, quân lính tan rã, Tôn Tử Hổ là kẻ biết việc binh, sao có thể không thừa cơ công hãm?



Sự thực kỳ thực rất đơn giản, nội bộ trong quân của người ta sinh nội chiến, tiên phong tướng của đối phương cũng e sợ uy danh của Tôn Tử Hổ, chưa chiến đã sợ, mang theo thân binh chạy trước tiên!



Trong lúc lâm trận, đại tướng lại chạy mất, chuyện này sao mà hoang đường a!



Nhưng hết lần này tới lần khác, lại thực sự phát sinh trước mặt hai quân.



Hai quân đối chọi, chiến ý trùng thiên, đột nhiên đại tướng nhà mình bỏ chạy… đối với binh sĩ Tử U mà nói, đả kích này có thể nói là trí mạng!



Lại thêm Tôn Tử Hổ thuận thế đột kích, nội loạn ngoại công, Tử U quân sao có thể không bại?!



Đương nhiên chỉ có thể là binh bại như núi đổ.



Thế nhưng, thắng lợi tới quá mức dễ dàng, lại khiến Tôn Tử Hổ lo không dám tiến, hết thám thính này đến thám thính khác, thẳng đến khi đại quân chủ lực của Vương Vân Chú tới, mới thực sự xác định tình huống!



Nhưng mà, cục diễn vẫn không thể vãn hòi!



Trên chiến trường, chiến sự càng hoang đương nối liền không dứt, tầng tầng lớp lớp…



Một hai trăm tên binh sĩ Ngọc Đường, đuổi theo mấy ngàn đại quân Tử U như đuổi thỏ!



Mười mấy người, liền dám trực tiếp tấn công một chi đội ngũ năm trăm người, còn nữa còn có thể chiến thắng!



Ba năm tên binh sĩ, áp giải mấy trăm tên tù binh…



Ngươi nói, chuyện này tìm ai nói lý?



- Con mẹ nó, một đám vương bát đản…



Vương Vân Chú đại soái phiền muộn, trút ra ba chữ:



- Đánh thế này còn chiến công con mẹ gì nữa? Lật tay đã chiến nửa Tử U trong ba tháng… con mẹ nó, chiến báo này mà báo trở về, Quân bộ có thể tin sao? Không tin còn tốt, nếu tin, khẳng định còn phải mắng chết ta, con mẹ nó, Vương Vân Chú ngươi từng ấy năm ở phía tây đớt cứt à? Đối mặt với đối thủ như thế, ngày ngày còn kêu khổ thấu trời… anh danh cả đời lão tử, xem như bị đám Tử U đế quốc khốn khiếp này hủy sạch…
Hai mắt Thu Kiếm Hàn đăm đăm lại:



- Thân phận Vân Tôn đã bại lộ!



- Thân phận bại lộ?



Hoàng đế Bệ hạ lẩm bẩm lặp lại một câu, đột nhiên nhảy dựng lên:



- Vân Tôn là ai?



- Vân Dương!



Thu Kiếm Hàn trợn trắng mắt, nhìn Hoàng đế Bệ hạ:



- Là nhi tử của Tiêu Dao vương, Vân Dương.



Hoàng đế Bệ hạ lập tức đổ mồ hôi:



- Sao có thể bại lộ? Sao lại là hắn… cái này… quả nhiên là hắn, vốn Trẫm cũng đã hoài nghi… chỉ là… Trẫm chưa từng nghĩ tới sẽ thực sự điều tra hắn… a, sao có thể đột nhiên bại lộ?



Thu Kiếm Hàn vuốt mồ hôi:



- Hiện tại, toàn bộ Thiên Đường thành đều đã biết…



Hoàng đế Bệ hạ co cẳng bước ra ngoài:



- Rốt cục xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên bại lộ? Là ai điều tra việc này?



Thu Kiếm Hàn vội vàng chạy theo, cong người hô lớn:



- Hộ vệ hộ vệ!



Sau đó cùng đi ra ngoài, lau mồ hôi:



- Giờ bên ngoài đã loạn thành một bầy, Bệ hạ cẩn trọng long thể, trong lúc mấu chốt này, ngài không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn a…



Một đường đi ra ngoài, Ngọc Đường Hoàng nhìn một cái, lập tức phát hiện cả cung vắng lặng, kỳ thực lại ẩn ẩn vẻ cuồng loạn, còn có chấn kinh, một loại hưng phấn, sùng bái không nói nên lời, đương nhiên, càng nhiều hơn chính là… cái thần sắc cuồng nhiệt “Rốt cục được nhìn thấy Thần”!