Ta Là Chí Tôn

Chương 791 : Ban “mưa móc”!

Ngày đăng: 09:09 30/04/20


Thoại phong đột ngột chuyển, sắc bén tới cực điểm, không khí giương cung bạt kiếm kéo lên.



Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm cùng Phương Kình Thiên cùng thức thời ngồi thu lại trong ghế của mình, không nhúc nhích, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.



Đơn thuần nhìn hai huynh đệ nhà này giao phong.



Nếu có thể… kỳ thực cả đời lão cũng không muốn nghe, hôm nay liền cáo lão hồi hương, an dưỡng tuổi thọ a….



Không thể trách ta nhát gan, nơi này thực sự quá nhiều thị phi, quá nguy hiểm…



Vân Tiêu Dao ngồi trên ghế mà như ngồi bàn chông, cười khan nói:



- Không phải là cháu ngài sao… hắc hắc, chút công lao không đáng nhắc đến… làm như vậy còn xa xa không đủ, còn thiếu rất nhiều, hoàng huynh quá khen rồi, quá khen rồi!



Hoàng đế Bệ hạ không chút ý cười, hàn ý sâm sâm:



- Nào có quá khen, làm như vậy mà còn xa xa không đủ, rõ ràng là rất rất đủ rồi a… ta chỉ hỏi ngươi, mấy ngày trước, khi ta hỏi ngươi, ngươi có biết ai là Vân Tôn, ngươi trả lời ta thế nào…



Vân Tiêu Dao kêu ách một tiếng, trực tiếp cúi đầu, nửa ngày không nói, im lặng thật lâu.



- Ngẩng đầu lên!



Hoàng đế Bệ hạ hét lớn một tiếng, thanh âm chấn động khiến toàn bộ Ngự Thư phòng khẽ lắc lư một cái.



Bốn người không hẹn mà cùng ngẩng đầu.



Sau đó ba người Thu Kiếm Hàn lại liều mạng cúi đầu.



Khực, ta không nghe thấy…



Vân Tiêu Dao toát đầy mồ hôi:



- Hoàng huynh… lúc đó… lúc đó…



- Lúc đó cái gì mà lúc đó!



Hoàng đế Bệ hạ khí nặng như sơn:



- Việc này ta hỏi ngươi không dưới tám trăm lần?! Con ngươi Vân Dương, có phải là Vân Tôn hay không?! Ngươi lại dám cam đoan với ta, thậm chí còn dùng danh nghĩa lão cha ta đi phát thệ…
Ta có thể nói gì chứ? Chẳng nhẽ nói: “Bệ hạ, ngài không phải rất ngu xuẩn.” Hay là nói: “Bệ hạ, ngài thánh minh…”



Có vẻ như thế nào cũng không đúng, chỉ có càng tô càng đen, cho nên ta vẫn nên im miệng, trung thực đối mặt phong ba đi…



Sau đó, lửa giận ngút trời của Hoàng đế Bệ hạ dần chuyển lên người Phương Kình Thiên, lại chuyển sang người Lãnh Đao Ngâm, chờ đến khi Hoàng đế Bệ hạ mắng đến mệt mỏi mà dựa vào ghế uống nước, trên mặt trên tóc bốn người đã trắng bóng nước bọt!



Qua nhiều năm như vậy, lần đầu thấy Hoàng đế Bệ hạ nổi giận như thế!



Hỏa năng không lớn sao? Hoàng đế Bệ hạ cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình tức dến nổ tám trăm lần!



Hiện tại, chỉ cần tưởng tượng tới bốn cái đầu rũ cụp, một bộ sợ hãi này, cũng cảm thấy tâm can nổ thêm một lần, liền muốn lần nữa nổi giận, mắng thêm một trận.



Nhưng dù tức giận, thì hiện tại cũng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, rõ ràng không còn chút khí lực.



Đanh phải vừa hung hăng thở hổn hển, vừa dùng ánh mắt hung hăng nhìn mấy tên này, ánh mắt như đao, từng đao từng đao lướt qua.



Nếu như ánh mắt thực sự là đao, đoán chừng trong thời gian ngắn này, bốn người đã bị lăng trì đến bảy tám trăm lần!



- Khụ khụ khụ…



Phương Kình Thiên ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, muốn nói gì đó.



- Lão bất tử, ngươi ho khan cái gì? Ngươi bị bệnh lao hả?! Trước kia ngươi như vậy, Trẫm còn cho ngươi chút mặt mũi! Nhưng giờ ngươi khỏe như voi…



Hoàng đế Bệ hạ liếc mắt nhìn Phương Kình Thiên:



- Hiện tại có ai không biết, lão già bước một chân vào quan tài như ngươi, lại còn sống mà nhảy loạn ra làm Trẫm tức giận! Hóa ra là có Vân Tôn đại nhân thay ngươi kéo dài tính mạng a hắc hắc hắc, mặt mũi thật lớn mà…



Phương Kình Thiên mộng bức.



Ta ho khan mấy tiếng, chuẩn bị nói chính sự, tại sao lại đột nhiên bị đóng thẳng quả rắm vào mặt rồi!



- Ngươi còn muốn nói gì? Ngươi nói đi, nói đi!



Hoàng đế Bệ hạ không chút khống chế cảm xúc, mặt không phải mặt, mũi không phải mũi, đến con mắt cũng không phải con mắt.



Đám hỗn đản các ngươi, đến cùng coi Trẫm là ai?