Ta Là Chí Tôn
Chương 798 : Thái độ Hoàng đế Bệ hạ thay đổi
Ngày đăng: 09:09 30/04/20
Là hắn mượn năng lực của vân tướng thần thông biến thành Thu Kiếm Hàn để bí mật tới đây.
Hoàng đế Bệ hạ bỗng nhiên đứng lên, khẩn trương nói:
- Sao ngươi lại trở về? Không phải là đã đưa tin nói ngươi không được trở lại sao?
Thanh âm dị thường lo lắng, không thể gọi tên, còn mang theo một chút tức hổn hển.
Vân Dương nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Không sao không sai, không ai biết ta trở về cả.
Hoàng đế Bệ hạ thở dài một hơi, một cỗ áp lực cũng theo đó mà đè nặng.
Vân Dương trở về.
Kết quả này, với Thiên Đường thành cùng Ngọc Đường đế quốc mà nói, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Nếu bị người hữu tâm phát hiện, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
- Tình huống hiện giờ sao rồi?
Vân Dương hỏi.
- Ai…
Hoàng đế Bệ hạ bực mình thở dài:
- Bất kể thế nào, chỉ cần Vân Tôn ngươi vẫn còn, tín ngưỡng Ngọc Đường còn chưa đổ, chính là chuyện tốt. Vân Dương, ngươi tuyệt không nên xúc động, đừng có hành động tùy tiện thiếu suy nghĩ.
Vân Dương gật đầu nói:
- Ta không xúc động, cũng không vọng động, ngài nói đi.
- Tình huống là thế này… triều hội hôm qua…
Vân Tiêu Dao nói qua chuyện phát sinh hôm qua lại cho Vân Dương, vừa nói, mặt vừa xanh mét:
- … tiếp đó, kế hoạch đả kích Thiên Đạo Xã Tắc môn, liền tạm thời gác lại đi…
Sau khi nghe, Vân Dương lập tức trầm mặc, thật lâu không nói, trầm mặc như một tòa núi lửa chờ bộc phát.
- Thiên Đạo Xã Tắc môn… hắc hắc… hắc hắc…
Bao gồm cả Thu Kiếm Hàn mới thổ huyết nằm giường, hay Phương Kình Thiên trở về liền liệt giường không dậy nổi…
Lúc này, không thiếu một ai.
Mặc dù sắc mặt vẫn vàng như nến, thở hổn hển vù vù, khóe miệng còn ẩn ẩn vết máu, nhưng lại không thiếu một ai.
Bọn hắn là thần tử Ngọc Đường, khi Bệ hạ hùng bá thiên hạ, bọn hắn ở bên làm bạn, Bệ hạ ngạo thị thiên hạ, quân lâm thiên hạ, bọn cũng ở bên, cùng uy lăng Thiên Huyền. Nhưng nếu Bệ hạ chịu khuất nhục, bọn hắn cũng ở bên, cười đối chông gai!
Nhìn văn võ bá quan tụ tập, Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên xúc động, nhiệt lưu phun trào!
Đây là thần tử của Trẫm, là cánh tay đắc lực của Trẫm!
Hoàng đế Bệ hạ ngồi trên bảo tọa, nét mặt âm trầm, đám đại thần bên dưới cũng trầm mặt.
- Hôm nay Trẫm triệu tập các vị ái khanh, chính là vì chuyện hôm qua.
Hoàng đế Bệ hạ bình tĩnh nói:
- Đối với Thiên Đạo Xã Tắc môn kia… triều đình phải sắc phong thế nào mới được… điều này, cần chư vị ái khanh cho ý kiến, thương lượng một chút.
Yên tĩnh!
Một hồi yên tĩnh như chết.
Văn võ cả triều thở hồng hộc, không có bất cứ ai mở miệng nói chuyện.
Giờ phút này, cho dù là đám đại thần ngày thường kéo bè kết cánh, cho dù đám quan tham vô độ, cho dù là…
Cũng không có một ai lên tiếng!
Một không khí trầm mặc khó tả, xen lẫn sự sỉ nhục phát ra từ tận nội tâm, dần dần lan khắp đại điện, xa xa không giới hạn.
Hoàng đế Bệ hạ cũng không sốt ruột, ánh mắt như chim ưng nhìn sang từng người, chậm rãi nói:
- Không ai nói gì sao? Không sao, không vội, còn có thời gian, chúng ta có thể từ từ thảo luận.
- Dù sao, người cuối cùng vẫn sẽ tới, cũng nên đối mặt.
Hoàng đế Bệ hạ chậm rãi nói:
- Tức giận, biệt khuất, khuất nhục… có tác dụng sao?