Ta Là Chí Tôn
Chương 803 : Quốc sách mới!
Ngày đăng: 09:09 30/04/20
Sau đó chính là một cỗ huyết tiễn điên cuồng bắn ra.
Cũng lúc này, Tây Môn Hoàn Vũ mới cảm thấy toàn bộ thân thể như bị lôi đình đánh trúng, trong chốc lát liền mất tất cả lực lượng, ý thức dần tiêu tán, thân thể mất khống chế, dựa vào quán tính mà vô lực trượt thêm ba trượng, lập tức rớt xuống.
Trong quá trình rớt xuống, thân thể Tây Môn Hoàn Vũ co quắp một chút, kiệt lực ngẩng đầu, nhìn lại về sau, lẩm bẩm nói:
- Là ai giết ta? Là ai?
Trong mắt hắn, một thiếu niên mặc tử bào, đứng nổi bật trên nền trời chiều, tỏa ra ánh hào quang vạn trượng, Tây Môn Hoàn Vũ híp mắt cố gắng nhìn lại, lại bị ánh mặt trời chiếu rọi không thể nhìn rõ.
Sinh mệnh dần đến cuối, hắn chỉ thấy thân thể mình càng lúc càng nhẹ nhàng… tựa như bị viên nước đã bị ánh trời chiều chiếu rọi hòa tan.
Mà thân ảnh thiếu niên tử bào kia, lại tựa như gánh cả mặt trời trên lưng, khiến bóng ma này như càng thêm to lớn, lừng lẫy huy hoàng.
- Là ta.
Thiếu niên lạnh lẽo cất lời:
- Là ta giết ngươi.
Ý thức Tây Môn Hoàn Vũ dần mờ đi, cười thảm một tiếng:
- Tốt… kiếm pháp tốt.
Đầu hắn nghiêng một cái, cứ vậy mà im bặt.
Đến tận lúc này, sáu người Thiên Đạo Xã Tắc môn đến hoàng cung, đều đã hồn về u minh, cùng đi cửu tuyền.
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Hoàng đế Bệ hạ chậm rãi bước ra khỏi đại điện, chậm rĩa vô tay:
- Tốt!
Hết thảy những điều này tới quá đột ngột, toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh chóng, đến lúc này, văn võ triều thần mới như tỉnh lại, bầu không khí lập tức náo nhiệt.
- Thì ra là thế.
- Ta nói rồi mà…
- Đúng vậy, có Vân Tôn đại nhân ở đây, đám hề này sao có thể nhảy nhót?
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Trẫm, muốn mở lại võ khoa!
Một câu bất thình lình, có thể nói là long trời lở đất.
Mặc dù chúng đại thần cũng đã sớm biết, sau lần kích thích này, tư duy thái độ của Hoàng đế Bệ hạ đã thay đổi rất lớn, nhưng mấy lời vừa rồi, vẫn khiến đám đại thần đầu váng mắt hoa.
- Thiết lập danh sách thập bát ba binh khí, thiết lập võ lực bảng, quốc gia thừa nhận, ban phong hào tương ứng.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Xếp hạng bấy nhiêu, sẽ thu được chức quan bổng lộc bấy nhiêu…
- Những điều này, cần có ước thúc gì, tác dụng gì, quy tắc chế độ gì… cụ thể vận hành thế nào, tất cả đều giao cho các ngươi chuẩn bị.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Chuyện này, Trẫm toàn quyền phó thác cho lão Thái sư cùng lão Thái úy hiệp thương, hai người các ngươi có trách nhiệm nhanh chóng bàn bạc ra một cái điều lệ.
Khẩu khí của hắn khẽ dừng lại, đột nhiên chuyển thành nghiêm túc:
- Đây, sẽ là quốc sách căn bản của Ngọc Đường, vạn thế không dời, Trẫm không hy vọng nhìn thấy bất luận kẻ nào coi nhẹ nó!
Hắn trùng điệp, gằn từng chữ:
- Trẫm tuyệt không hy vọng, lại lần nữa nhận nhục nhã này!
- Trẫm cho các ngươi nửa năm, trong nửa năm phải có kết quả đưa Trẫm, phổ khắp thiên hạ!
Hoàng đế Bệ hạ nói xong liền đi.
Để lại chúng đại thần đưa mắt nhìn nhau.
Phía trên chỉ cần một câu nói, phía dưới lại phải chạy gãy chân.
Hoàng đế Bệ hạ có thể không nói đạo lý, chỉ cầu một kết quả. Nhưng đám đại thần dám làm vậy thử xem?
Vớ vẩn lại thành khi quân phạm thượng, không làm tuyệt không được!