Ta Là Chí Tôn

Chương 812 : Tứ Quý lâu, lăn ra đây!

Ngày đăng: 09:09 30/04/20


Vô số người tranh nhau xông ra cửa chính, ngửa đầu nhìn trời, chú mục vào vân tự, trên mặt đầu kính ngưỡng.



Mặc dù vố số người chạy ra đường, chen chúc không chịu nổi, nhưng không khí toàn bộ Thiên Đường thành, lại có vẻ yên tĩnh dị thường.



Vô số dân chúng Thiên Đường thành chỉ kính ngưỡng nhìn lên trời, nhìn dấu vết mà người bọn hắn tôn kính nhất lưu lại, cũng không có ai huyên náo ồn ào!



Trong mắt vô số người, đã hiện lên hạt nước óng ánh, cảm động không hiểu.



Đây chính là Vân Tôn!



Đây chính là Vân Tôn a!



Thần thoại đương đại, hiện thần tích trước mặt bọn hắn, thực sự là thần tích a!



Vân tự biến ảo vô định, há lại do nhân lực có thể thành?



Có rất nhiều người nhớ tới năm xưa, khi Vân Tôn còn trong thân phận Vân Dương, cái dáng vẻ hoàn khố kia, đều không nhịn được mà nở nụ cười, vừa cười vừa bội phục.



Năm đó, Vân công tử nổi danh tham tiền, vơ vét khắp nơi, nhưng giờ quan phương Ngọc Đường đã sớm chứng minh: Vô số gia quyến các chiến sĩ Ngọc Đường, vô số quân nhân tàn tật, mỗi năm, mỗi tháng đều nhận được trợ cấp!



Mà số tiền kia, chính là do Vân Dương, Vân Tôn lấy ra!



Thiết Tranh đại soái cũng đã ra mặt chứng minh: Không chỉ là quân phí cùng trợ cấp, mà ngay cả hỗn lễ năm xưa của hắn, cũng là do Vân Tôn tặng ngân lượng!



Cửu Thiên lệnh bí mật truyền tin tức, đó là một phần danh sách hoàn chỉnh, dày một chồng lớn.



Đó là danh sách mà Vân Tôn bí mật quyên ra ngoài, số ngân lượng được ghi lại, thực sự như thiên văn sổ tự.



Thô sơ giản lược mà tính, bao năm qua, người Ngọc Đường được Vân Dương gián tiếp, trực tiếp giúp đỡ, cơ hồ đã ngang với nhân khẩu cả nước cộng lại!



Một con số kinh người cỡ nào, tài phú trong đó lại lớn thế nào!



Mà Vân Tôn không lưu cho mình một xu bạc, tất cả đều phát ra ngoài.



Vố số người rơi lệ, trái tim kích động muốn bạo tạc.
- Con mẹ nhà nó xem ra không phải thứ gì tốt, họ gì không họ đi họ Niên, đáng bị Vân Tôn đánh thành thịt vụn!



Càng có người la hét ầm ĩ:



- Họ Niên, sao ngươi còn không chết đi, cút khỏi Thiên Đường thành!



- Tứ Quý lâu, cút khỏi Thiên Đường thành, nhanh đi chết đi!



Một người hô, trăm người ứng, trăm người ứng thì vạn chúng từ. Trong khoảnh khắc, mấy trăm vạn bách tính cùng đồng thời hô to:



- Họ Niên! Cút ra khỏi Thiên Đường thành! Tứ Quý lâu, cút ra khỏi Thiên Đường thành!



- Nợ máu tră bằng máu!



- Đám Tứ Quý lâu các ngươi, từ trên xuống dưới đều chết không yên lành, chết không toàn thây!



- Trời đánh Tứ Quý lâu, đáng bị thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!



- Vương bát đản họ Niên, con mẹ nhà ngươi còn có mặt mũi sống trên đời sao, nhanh đi chết đi, chết cho sạch đất!



Những dòng chữ mà Vân Dương ngưng lại trên trời, chẳng khác nào công khai hung thủ dẫn tới cái chết của Cửu Tôn. Cừng từ căn bản, ngăn mọi mưu đồ của Tứ Quý lâu ở Ngọc Đường.



Từ giờ khắc này, ở Ngọc Đường, Tứ Quý lâu nửa bước khó đi!



Trừ phi vĩnh viễn không lộ diện, nếu không cũng chỉ là chuột chạy qua đường, người người hô đánh.



Chỉ cần con dân Ngọc Đường còn chưa chết hết, đối lập song phương sẽ không tiêu trừ!



Mạnh như Xuân Hàn Tôn Chủ năm đó, cũng có mấy người biết thân phận Tứ Quý lâu của hắn. Huống chi thứ mà Tứ Quý lâu muốn, xưa nay không phải hoàng quyền, mà là khí vận.



Hết lần này tới lần khác, cái thứ đồ chơi như khí vận này, lại không thể nào tách khỏi dân chúng.



Người mà bị cả một nước cừu hận, nói gì tới việc thu tụ khí vận?