Ta Là Chí Tôn

Chương 814 : Chuẩn bị chiến đấu!

Ngày đăng: 09:09 30/04/20


Kế Linh Tê liếc mắt, nhịn không được mà có chút đỏ mặt, càng cảm thấy thật chờ mong.



Nếu như ta làm thế, có thể giúp hắn triệt tiêu tổn thương, thực ra ta lại rất tình nguyện…



Hồng quang trên người Kế Linh Tê, Thượng Quan Linh Tú cũng hiểu rõ, cho nên câu nói này nói ra thực không chút nghĩ ngợi.



Không chỉ Thượng Quan Linh Tú, ngay cả Vân Dương vốn không định đưa ai theo, cũng hơi động tâm, nhịn không được mà suy nghĩ.



- Hôm nay ngươi đấu trí đấu lực đấu mồm với Niên tiên sinh kia cả ngày, trước nghỉ ngơi một chút, ăn ngon một bữa, sau đó lại nói sau.



Thượng Quan Linh Tú đi chuẩn bị đồ ăn.



- Ngươi thực sự nắm chắc sao? Ta muốn nghe lời nói thật!



Kế Linh Tê đưa mắt phượng nhìn Vân Dương, quan tâm không nói thành lời.



- Nắm chắc…



Vân Dương nói:



- Nếu chỉ vẻn vẹn có mình ta, xác thực cũng không quá chắc, nhưng nếu có ngươi giúp ta, phần thắng tăng gấp mấy lần.



- Được, ngươi nói đi, ta cần làm gì!



Kế Linh Tê lập tức hưng phấn, chỉ cảm thấy bản thân khổ tu mấy ngày nay, rốt cục cũng được coi trọng, đã có đất dụng võ!



Đối việc Vân Dương nói: Ta cần ngươi giúp. Kế Linh Tê thực sự cao hứng.



Hóa ra, nàng vẫn có thể làm chút chuyện cho hắn a?



Không chỉ vẻn vẹn đứng sau lưng, vĩnh viễn không lên được mặt bàn!
Nhưng, hiện thực lại là, khi nàng vận chuyển tâm pháp, phối hợp với tâm pháp của Vân Dương, sau khi hình thành một đại tuần hoàn, thế mà không hề có bất cứ chỗ nào mất cân đối, thậm chí là phù hợp đến khó nói thành lời!



Tốc độ vận công của cả hai như tăng lên gấp đôi, chói sáng như kỳ quan!



Linh khí không ngừng gào thét trong kinh mạch, tốc độ tăng phúc càng lúc càng nhanh, có điều tuy nhanh mà bình ổn, không mảy may hỗn loạn.



Chỉ hàng công mới nửa canh giờ, linh khí trong đan điền đã tiếp cận mức độ bão hòa, nhất định phải tiến hành áp súc, nếu không không thể tiếp tục được nữa, có hấp thu Huyền khí từ ngoài, thì vẫn chỉ là tốn công vô ích.



Có điều, sao Vân Dương lại biết, công pháp của hai người lại có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhịp nhàng ăn khớp đến vậy?



Nhớ là nàng chưa từng nói gì với Vân Dương về đặc tính công pháp tu hành a.



Chuyện này… thực sự quá khó hiểu, càng khó tin!



Linh khí cọ rửa thân thể hai người, hai người đều cảm nhận được thực lực của mình từng chút tăng trưởng, dần dần hai người tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, hoàn toàn tiềm tu, trong lòng không còn bất cứ suy nghĩ nào khác, một lòng cầu tinh tiến.







Thượng Quan Linh Tú yên lặng đẩy cửa phòng, lại chỉ thấy linh khí trong phòng không ngừng gào thét, hoàn toàn không thấy được thân ảnh của hai người, mặc dù kinh hãi với động tĩnh luyện công, nhưng cũng biết không thể quấy rầy, kinh ngạc nhìn nửa ngày, rốt cục thở dài, yên lặng kiếm một cái ghế, ngồi ở ngoài cửa, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ngơ ngác xuất thần.



Một hồi lâu sau, Thượng Quan Linh Tú đột nhiên vận khởi toàn bộ tu vi, tận sức nắm chặt tay lên chuôi kiếm, hung hăng vặn một cái.



Buông tay ra, nhìn thủ ấn nhàn nhạt trên chuôi kiếm, lại cảm nhận đau đớn trong tay, không khỏi nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước, Kế Linh Tê cũng từng cầm một thanh kiếm tương tự, nhẹ nhàng vặn thành cái bánh quai chèo. Sau đó tiện tay nắm một cái, chiếc bánh kia lập tức hóa thành đống sắt vụng…



- Kém quá xa, chênh lệch quá xa, sao lại kém xa vậy cơ chứ…



Thượng Quan Linh Tú cười khổ, lẩm bẩm nói:



- Ta cứ như vậy, sao có thể theo kịp bước chân của hắn?