Ta Là Chí Tôn

Chương 817 : Đồ Đệ của ta đến rồi!

Ngày đăng: 09:10 30/04/20


Hương khói bay thẳng lên, mặc dù vẫn nhỏ bé tinh tế, nhưng càng bốc lại càng cao, chỉ trong một hơi thở, đã xuyên đến tận chân trời, xuyên phá tầng mây, đâm thẳng cửu tiêu. Mà điều khiến mọi người không biết, càng không thể tưởng tượng nổi… khi hương khói xuyên phá tầng mây, hương khí ám uẩn trong đó mới dần khuếch tán, trong nháy mắt, từng luồng hương thơm ngào ngạt, đột nhiên tản khắp cửu thiên!



Tràn về bốn phương tám hướng.







Trên một tinh cầu xanh thẳm, bên một hồ nước tươi đẹp, một thiếu niên áo trắng thả câu, son sắc nói:



- Các ngươi xem, hôm nay ta muốn, không dùng bất cứ thủ đoạn ngoài định mức nào, câu một con rồng cho các ngươi xem!



Ở bên cạnh hắn, bảy tám thiếu nữ mỹ lệ tới cực điểm, đang tự mình làm việc của mình.



Có người nằm trên ghế đọc sách, có người nghỉ ngơi trên võng, có người mỉm cười ngồi cạnh thiếu niên áo trắng.



Chỉ nghe một thiếu nữ khác liếc mắt nói:



- Hồ nhỏ như vậy, sao có thể có rồng? Đừng nói trong hồ này, coi như cả đại lục này cũng đã không có rồng? Ngươi sao câu được! Xem ngươi khoác lác thế nào!



- Khoác lác? Sao biết ta khoác lác? Nếu ta thực sự câu được thì sao? Tiểu Nghệ?



Thiếu niên áo trắng nói:



- Muốn cược hay không?



Thiếu nữ kai vô cùng tự ton:



- Căn bản không có thì ngươi câu thế nào? Được, ta đánh cược với ngươi, nếu ngươi câu được rồng, ngươi nói thế nào thì ta sẽ làm thế đó!



Thiếu niên cười tà:



- Hắc hắc hắc… như thế, nếu ngươi thua, ngươi phải phụ ta luyện ba mươi sáu tư thế! Thế nào?



Thiếu nữ đỏ mặt muốn nhỏ máu, dậm chân nói:



- Đồ sắc lang… hừ, cược thì cược, ta sớm đã dò xét toàn bộ tinh cầu này, tuyệt đối không có long tích, nếu ngươi thua, liền phạt ngươi… ba năm không được động vào ta! Không, không được, thế thì quá thiệt thòi, ta phải phạt ngươi học chó sủa ba tiếng!



Vốn muốn nói ba năm không cho đụng ta, nhưng ngẫm lại, lại đổi chủ ý, trên mặt lại càng đỏ.



Nhìn thấy sắc mặt thiếu nữ, đám người bên cạnh cười ha ha.




- Nhanh đi nhanh đi, đi nhanh về nhanh.



Nữ tử áo trắng dịu dàng cười một tiếng:



- Tiểu Nghệ, ta đi nhanh về nhanh, rất nhanh sẽ trở lại cứu ngươi.



Thân thể nhoáng lên một cái, đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.



- Các ngươi bắt nạt ta!



Thiếu nữ gọi là Tiểu Nghệ lập tức dậm chân hô to, lòng đầy khổ sở, nhãn châu xoay động, tức thời đưa mắt sang nhìn những người khác:



- Tỷ… người đâu? Người đi đâu rồi?



Vừa rồi còn có bảy tám thiếu nữ, giờ thình lình đã không còn ai.



- Không có nghĩa khí!



Thiếu nữ dậm chân.



- Hắc hắc hắc…



Thiếu niên cười ha ha một tiếng:



- Rõ ràng là các tỷ tỷ sáng tạo cơ hội cho ngươi a… ngươi phải nắm chắc đó…



Nói xong, đột nhiên sững sờ, nói:



- Hỏng bét, ta quên nói một chuyện…



Ngẩng đầu một cái, lẩm bẩm nói:



- Thôi, trước thu phần thắng đã rồi lại nói cũng được…



Một tay ôm lấy thiếu nữ lên vai, không để ý tới thiếu nữ đang giãy dụa kịch liệt, hát ca cao hứng bừng bừng:



- Đi thôi, đi vui vẻ nào… dù sao cũng còn rất nhiều thời gian…