Ta Là Chí Tôn

Chương 863 : Quyết chiến Thiên Huyền nhai (18)

Ngày đăng: 09:10 30/04/20


Lúc này, sương lớn trên Thiên Huyền đã quá dày đặc, so với tình huống đưa tay không thấy năm ngón còn càng dày hơn, dù Niên tiên sinh là người bày trận, nhưng cũng không thể ngoại lệ, căn bản không thể nhìn được thứ gì từ xa lắm.



Vân Dương nói:



- Ta ở đây, chờ các hạ xuống.



Lời còn chưa dứt, thân ảnh phiêu miểu của Niên tiên sinh đã lóe lên một cái, theo tiếng tới trước người.



Niên tiên sinh hiện tại, vẫn một bộ thanh bào như trước, toàn thân trên dưới chỉnh tề, ngay cả lông tóc cũng đâu vào đấy, không hề có dấu hiệu như vừa trải qua một trận đại chiến.



Cứ như mới vừa đạp thanh trở về, phong tao lịch sự không nói nên lời.



Trong mắt Vân Dương lóe lên một tia ngoài ý muốn, hiển nhiên là hắn có chút sai lầm với phán đoán về Niên tiên sinh, không khỏi càng thêm cảnh giác.



- Vân Tôn quả là Vân Tôn, không hổ là Trí Tôn.



Niên tiên sinh nhẹ nhàng thở dài một hơi:



- Trận chiến hôm nay, Tứ Quý lâu chúng ta thua.



Vừa đến liền nhận thua?



Đối phương có ý gì?



Vân Dương thầm cảm thấy quái dị:



- Niên tiên sinh chủ động nhận thua, đáng lẽ bản tôn phải lấy làm vui mừng, thế nhưng song phương chúng ta lập trường khác biệt, sớm định sẵn không chết không thôi, thù mới hận cũ, không phải một câu nhận thua là có thể chấm dứt!



Không phải do Vân Dương được lý không nhả, mà rõ ràng song phương đã không thể khoan nhượng, bất kỳ phương thức hòa giải nào cũng hoàn toàn vô hiệu, nhất định phải có một bên triệt để diệt tuyệt, mới có thể chấm dứt nhân quả này!



Niên tiên sinh lặng lẽ nói:



- Vân Tôn có chút hiểu lầm ý bản tọa thì phải, dù bản tọa nhận thua, thế nhưng cũng không phải muốn chấm dứt trận chiến này, càng sẽ không khoanh tay chịu chết. Chiến, vẫn phải chiến, nợ máu chỉ có thể trả bằng máu.



Vân Dương thận trọng nói:



- Ngươi nói tiếp.



- Kết thúc trận chiến này, chỉ có một bên có thể rời khỏi Thiên Huyền nhai!




Vân Dương nhàn nhạt nói:



- Hôm nay còn có ngươi có thể giúp bọn hắn nhập thổ vi an, lại không biết ngày sau ngươi chết ở đây, lại có ai đến giúp ngươi nhập thổ vi an?



Niên tiên sinh cười cười:



- Ta tin Vân Tôn đại nhân, sẽ không để bản tọa phơi thây hoang dã.



Vân Dương trầm mặc một chút.



Lý trí nói cho hắn, không thể để Niên tiên sinh thu số thi thể này.



Mà trực giác cũng cho hắn biết, nếu để Niên tiên sinh làm thế, sẽ đẩy hắn vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.



Nhưng, thỉnh cầu này của Niên tiên sinh lại quá quang minh chính đại, hợp tình hợp lý, khó mà cự quyệt.



Dù là hai quân giao chiến, không chết không thôi, nhưng đối phương đã chết, dù thế nào cũng nên để cho người sống thu thi thể!



Người chết là lớn nhất, nhập thổ vi an, chính là chuyện tuyên cổ dĩ hàng, là chuẩn tắc hành tẩu nhân thế!



Kế Linh Tê khó hiểu nhìn Vân Dương.



Dưới cái nhìn của nàng, việc này cũng không có gì cần cân nhắc, trước khi quyết chiến, địch nhân muốn thu thi thể huynh đệ, đây vốn là chuyện hợp tình hợp lý, mấy ngàn năm ân nghĩa, sao có thể dứt bỏ.



Thế nhưng, vì sao Vân Dương phải do dự, xưa nay, hắn vốn không phải là một người tuyệt tình quả ý a.



Vân Dương trầm mặc một hồi:



- Thỉnh cầu của tiên sinh, hợp tình hợp lý, trước khi quyết chiến, muốn thu lại thi thể của huynh đệ, thực sự khiến Vân mỗ bội phục, có điều, Vân mỗ cũng có một điều kiện.



Thần quang khẽ biến ảo trong mắt Niên tiên sinh, nói:



- Xin hỏi là điều kiện gì?



Vân Dương chậm rãi nói:



- Thần cốt trên người người chết, ta muốn lưu lại mấy khối, hẳn là Niên tiên sinh cũng không ngại đi.