Ta Là Chí Tôn

Chương 874 : Dư Vị Kéo Dài

Ngày đăng: 09:10 30/04/20


Hai người xuống tới chân núi.



Đối diện chính là ba người Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu, và Quân Mạc Ngôn cùng nhau đi đến.



Lúc ba người nhìn thấy Vân Dương, gương mặt vốn lo lắng thoáng cái đã buông lỏng hơn nhiều.



- Niên tiên sinh đâu?



- Đám người Tứ Quý Lâu làm sao rồi?



Ba người đồng thời đặt câu hỏi.



Hai người Vân Dương bình yên trở về đã chứng tỏ chiến quả trong chiến dịch này, thế nhưng khó tránh khỏi đáy lòng bọn hắn vẫn còn nghi vấn, lập tức lên tiếng hỏi thăm kết quả cuối cùng!



Vân Dương cười cười:



- Từ nay về sau, Thiên Huyền đại lục sẽ không còn tồn tại Tứ Quý lâu. Cũng không còn Niên tiên sinh.



Ba người thở ra một hơi thật dài:



- Chết rồi? Toàn bộ đều chết hết?



- Sảng khoái!



Sau đó lập tức chấn kinh:



- Chỉ một mình ngươi liền giết hết bọn hắn?



Trong khoảnh khắc nói ra câu này, ba đại cao thủ ai cũng trừng lớn con mắt, tràn đầy vẻ khó tin, không thể tưởng tượng nổi.



- Vận khí tốt mà thôi.



Vân Dương mỉm cười:



- Không đáng giá nhắc tới.



Quân Mạc Ngôn ho khan một tiếng, mắt trắng nhìn trời lẩm bẩm nói:



- Thật là một tên giỏi trang bức!



Lăng Tiêu Túy và Độc Cô Sầu đồng thời cười sặc sụa, theo bọn hắn ước định, lấy lực lượng của đám người Tứ Quý Lâu, cho dù phe mình có thêm Quân Mạc Ngôn trợ chiến, vẫn như cũ không quá đủ dùng, muốn giết phe mình tất nhiên là khó có thể, nhưng ngược lại, phe mình muốn bại địch giành chiến thắng, thậm chí xông ra trùng vây đều gian nan đến cực điểm.



Những người kia có ai không phải đại cao thủ chấn động ngày xưa, hiển hách bây giờ? Tất cả đều là cường giả đỉnh cao đời này đấy chứ!



Quân Mạc Ngôn có chút im lặng mà lắc đầu nói:



- Nếu Vân Tôn vô sự, vậy tại hạ không thể lưu lại, lập tức cáo từ, sự tình thế tục đã xong, các vị, chúng ta gặp lại ở Huyền Hoàng giới.



Nói đi, chính là cứ tiêu sái xoay người rời đi như vậy, một bóng dáng áo xanh, chớp mắt liền biến mất ở phương xa, chỉ còn thanh âm vọng lại.



- Thanh y thanh phong vượt Thiên Sơn, một kiếm nơi tay Quân Mạc Ngôn...




Người người càng biết rõ... Có lẽ Vân Tôn sẽ không lại trở lại Thiên Đường thành.



Ngày đó, tâm ý quy ẩn của Vân Tôn đã rõ rành rành, hiện tại, Tứ Quý lâu bị tiêu diệt, Vân Tôn sẽ không tái xuất cõi trần, đã là kết quả chắc chắn.



Hoàng đế bệ hạ Ngọc Đường quốc biết nghe lời phải, ủy nhiệm Vân Tiêu Dao là: Đại nguyên soái binh mã thiên hạ! Chỉ huy tất cả quân đội trong thiên hạ!



Sau đó lại truyền lệnh, lập Ngọc Càn Khôn làm Hoàng Thái Tôn.



Toàn quốc cùng chúc mừng, đồng thời các cao tầng như Thu Kiếm Hàn cũng hiểu được, câu nói sau cùng của Vân Dương, có uy lực lớn bao nhiêu, đã bao hàm thâm ý như thế nào.



- Ta sẽ quan sát thế giới này, nhìn nó thay đổi càng ngày càng tốt.



Những lời này khiến cho Bảo Nhi vốn đã vững chắc hoàng vị, càng gối cao không lo, ván đã đóng thuyền!



Cũng bắt đầu từ mùa trăng này.



Ngọc Đường chính thức bắt đầu đánh Đông dẹp Bắc, thống nhất thiên hạ!



Cho đến bây giờ, tất cả địch nhân cường thế đã từng ngấp nghé Ngọc Đường, đều đã bị Vân Tôn đánh cho tàn phế.



Con đường thống nhất thiên hạ này, không thể nghi ngờ, sẽ vì thế mà trở nên thông thuận rất nhiều...



...



Mà thời điểm này, Vân Dương đã tới tổng đà Tứ Quý Lâu.



Đoạn đường từ Thiên Huyền nhai đến tổng đà Tứ Quý Lâu, Vân Dương không thấy vội vàng xao động chút nào, có lẽ nên nói là một đường du sơn ngoạn thủy, Vân Dương đi cùng Kế Linh Tê, dĩ nhiên du lãm non sông tươi đẹp trên Thiên Huyền đại lục một phen thật tốt, như họa giang hồ.



Hai người một đường đi tới, tình cảm cũng càng ngày càng sâu, trên mặt Kế Linh Tê không ngừng vui cười. Tu vi bản thân cũng duy trì tiến độ ban đầu, theo thời gian trôi qua, nước lên thì thuyền lên, tựa như hoàn toàn không có bình cảnh, chênh lệch so với Vân Dương càng ngày càng ngắn lại.



- Mấy ngày nay còn nằm mơ không?



Vân Dương hỏi.



- Còn a, nhưng thủy chung luôn là mộng cảnh mơ hồ như vậy, khó mà thấy rõ.



Kế Linh Tê cau mày, có chút khổ não hồi đáp.



Trong khoảng thời gian này, dường như mỗi đêm nàng đều mơ cùng một giấc mộng. Nhưng từ đầu đến cuối đều mơ hồ không thấy rõ, vì việc này nàng đã khổ não hồi lâu, cái gọi là nhớ thương, nhiều lắm cũng chỉ như vậy.



- Ừm, kỳ thật cũng không cần phiền lòng, có lẽ chỉ là tu vi của ngươi vẫn còn thấp, chờ tu vi đủ cao, lập tức có thể thấy rõ ràng.



Vân Dương an ủi:



- Linh Tê a, thời gian chúng ta làm bạn đã lâu như vậy, hình như cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng nhìn thấy diện mạo thật của ngươi.



Kế Linh Tê hừ một tiếng, nói:



- Ngươi cảm thấy diện mạo của ta bây giờ không xinh đẹp phải không?