Ta Là Chí Tôn

Chương 894 : Hiếm thấy

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


- Nói vậy là có người hoặc là thế lực đang duy trì trật tự quy tắc của Huyền Hoàng giới? Như vậy thế lực duy trì trật tự đó là ai? Triều đình Huyền Hoàng giới ư?



Vân Dương hỏi.



- Triều đình gì chứ? Giang hồ là giang hồ, triều đình ở đâu ra?



Tiểu mập mạp dùng ánh mắt nhìn tên nhà quê nhìn Vân Dương:



- Làm gì có người hay thế lực nào có khả năng duy trì loại quy củ này, đây là uy năng siêu cường phủ khắp toàn bộ Huyền Hoàng giới… Người xưa kể lại, quy củ này do quân chủ đại nhân năm xưa chính miệng quyết định, uy năng của thiên phạt cũng bắt nguồn từ quân chủ đại nhân tự tay bố trí.



- Quân chủ đại nhân là tồn tại kinh thiên mà chỉ một lời nói cũng có thể khiến cả Huyền Hoàng giới biến mất, ai dám chống lại?



- Cho nên giang hồ của Huyền Hoàng giới là một nơi có quy củ có trật tự!



- Tại Huyền Hoàng giới, tất cả các ngành các nghề đều làm được, chỉ cần ngươi cố gắng, chỉ cần ngươi có thành tựu đều sẽ được thừa nhận. Nhưng trong các ngành các nghề cũng đều có quy củ của nó. Cho dù là những nghề nghiệp tương đối đặc biệt, trong quy củ không đề cập tới thì cũng đừng cho là mình chiếm lợi, không nằm trong phạm vi quản thúc của quy củ, thật ra vẫn chịu sự chế ước của quy củ giang hồ. Hơn nữa tất cả quy củ của toàn bộ ngành nghề đều được áp vào loại nghề nghiệp này, cho nên hạn chế càng nhiều…



- Cho nên tại Huyền Hoàng giới, giang hồ lành nghề ban đầu phải lựa chọn một nghề nghiệp tương đối thích hợp với bản thân mới được. Bất luận là sát thủ, giặc cướp, bảo tiêu, hộ vệ, thương lái, hay hành y, thậm chí cả tra xét tình báo, xem bói, xem tướng, lái xe, trộm cướp, kỹ nữ. Phàm là nghề nghiệp có liên quan đến người, muốn làm gì cũng được…



- Nhưng quy củ vẫn là quy củ, bất cứ ai cũng không được phép mạo phạm! Một khi mạo phạm không có phạt nhỏ phạt to gì, chỉ có một con đường. Chết! Nhất định phải chết! Mà còn là thần hình câu diệt!



Quy củ khắc nghiệt!



Trừng phạt nghiêm khắc!



Vân Dương không khỏi suy nghĩ trong lòng: Như vậy chẳng phải toàn thế giới sẽ càng yên bình hơn ư?



Ít nhất thì một số người nhỏ yếu cũng được toàn bộ thế giới bảo hộ. Quy tắc mà vị quân chủ đại nhân này định ra quả thật rất được lòng người.



Có điều những quy tắc quy củ này…
- Tiền Đa Đa, chúng ta đã lạc đường rồi mà ngươi còn chủ động tìm tới. Thật cám ơn sự rộng lượng khảng khái của ngươi!



Tiền Đa Đa nghe vậy mắt càng trợn tròn, tay chân luống cuống, bầu không khí xấu hổ tới cực điểm.



Vân Dương đột nhiên dừng người lại, lui về phía sau một bước, con mắt híp lại.



Lúc này suy nghĩ đầu tiên dâng lên trong đầu Vân Dương là: Đây không phải cạm bẫy mà Tiền Đa Đa bố trí đấy chứ?



Sau đó là: Tiền Đa Đa sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ?



Sau cùng lại khẳng định: Đúng vậy, thằng béo này thực sự ngu xuấn như vậy!



Vân Dương sáng suốt cỡ nào, chỉ nhìn biểu lộ song phương lập tức đoán ra mọi chuyện.



Tình huống xấu hổ trước mắt hoàn toàn do gã mập tự tìm.



Tự hắn bố trí trận pháp mê hoặc địch nhân, hiệu quả cũng rất tốt, quả thực mê hoặc được, nhưng sau khi chạy trốn hắn lại lanh chanh tìm nơi an toàn, kết cục là tự giác đưa người đến trước mặt đối phương.



Chuyện này mà cũng xảy ra được, Vân Dương chỉ có cảm giác sụp đổ trời đất hôn ám, khó mà tả nổi.



Trên đời này còn chuyện trùng hợp như vậy lận!



Nếu không phải còn có biến số là mình, chẳng phải quá hợp với câu nói: “trời gây nghiệt còn có thể tha thứ, tự ngây nghiệt không thể sống” hay sao!



Người cao gầy tiến tới một bước, thân thể lơ lửng như đứng giữa hư không, giơ bàn tay phải khô quắt ra:



- Tiền Đa Đa, thẳng thắn giao Băng Lan ra đây, cần gì phí công giãy dụa? Hai ta mặc dù không dám giết ngươi, nhưng nếu… ngươi nhất định muốn chịu đau mới bằng lòng vào khuôn phép thế chỉ mỏi người mệt mình, tội gì phải thế?