Ta Là Chí Tôn

Chương 927 : Thật sự có Linh Chi Mộ Địa! Thật sự có cường giả tuyệt thế!

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


- Phù…



Phong Quá Hải, Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu đồng thời thở phào một hơi, thân thể nhịn không nổi nữa đặt mông ngồi thẳng xuống.



Tiêu Ngọc Thụ gương mặt vẫn trắng bệch, nhe răng trợn mắt, cười như khóc:



- Ta nói này… Phó minh chủ đại nhân, sau này đứng kéo chúng ta vào chuyện kiểu này nữa… Thiếu chút nữa là sợ tới mất mạng rồi…



Gương mặt Cố Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng như trước, thở dài:



- Ngươi chỉ thiếu chút nữa sợ mất nửa cái mạng… Ta đây… thật sự bị nuốt này…



Lãng Phiên Thiên cũng sợ hãi lau mồ hôi lạnh:



- Trước đó chẳng phải không dám chắc ư… Giờ đã xác định là chính xác, không cần thử lại nữa… Lần sau, có đánh chết ta cũng không đi, ai thích tự đi mà đi.



- Ta cũng thế.



- Ta cũng thế.



- Thật quá kinh khủng… Ta cũng vậy, sợ quá, không rét mà cũng run.



Phong Quá Hải nói.



Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu đưa mắt nhìn Phong Quá Hải, đột nhiên tỏng lòng cực kỳ khó chịu… Lão già này sao kobij gì? Chẳng bị sao còn ra vẻ không rét mà run làm gì?



Thật không công bằng...



- Bước kế tiếp, chính là cùng Vân tiểu huynh đệ đàm luận vấn đề hợp tác như thế nào.



Lãng Phiên Thiên hô hấp dần dần ổn định, trầm ngâm nói.



Ba người khác không nói gì.



Đây là việc của minh chủ cùng phó minh chủ các ngươi.



Ít nhất tại đây, Lãng Phiên Thiên có thể tự làm chủ, không cần thương lượng với chúng ta.



Mà chúng ta cũng chẳng định dính vào nhân quả này… Vạn nhất hợp tác xảy ra vấn đề gì, vậy tìm ai?




Mượn cơ hội này, hắn hoàn toàn tiêu trừ những mỏi mệt tích luỹ trong suốt hai tháng qua.



Người tu hành cao thâm có thể dùng tu luyện thay thế giấc ngủ, thậm chí hiệu quả hồi phục còn lý tưởng hơn. Nhưng một khi tu giả tiêu hao nguyên năng, thần thức, lực lượng linh hồn tới mức cực hạn, chỉ có hoàn toàn ngủ say không hề bảo lưu chút gì mới có thể thật sự khôi phục.



Lần này Vân Dương để ứng phó với người của Thiên Hạ Thương Minh có thể nói đã dốc hết vốn liếng, mặc dù trong kế hoạch này, Lục Lục mới là người bỏ công lớn nhất nhưng Vân Dương vẫn dốc hết khả năng, tiêu hao sạch lực lượng thần thức, thiếu chút nữa không chống đỡ nổi.



Dù sao theo như tính toán, lúc này phải lừa dối bốn cường giả có tu vi cảnh giới đều cao hơn bản thân, đâu phải chuyện dễ.



Lúc đó hôn mê bất tỉnh phân nửa là diễn trò, nhưng bản thân hắn cũng quả thật đến mức cực hạn, cần ngủ say triệt để.



Cho nên khi tỉnh lại, hắn vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, thân thể như không thuộc về mình, trái ngược với cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, thân thể thông suốt lúc thường.



Ngay khi Vân Dương khôi phục thần trí, năm bóng người gần như cùng lúc xuất hiện trước mặt hắn.



Người tới ai nấy sắc mặt vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng.



Lãng Phiên Thiên, Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu, Phong Quá Hải và Sử Vô Trần.



- Tỉnh rồi?



Sử Vô Trần nhẹ nhàng thở phài, như buông xuống một tâm sự rất nặng nề.



- Tỉnh rồi.



Vân Dương ngồi dậy, vẫn còn sợ hãi nói:



- Lần này thật nguy hiểm, thiếu chút nữa chẳng còn cơ hội tỉnh lại.



Câu nói này khiến ba người Lãng Phiên Thiên lao nhao gật đầu, đều tỏ vẻ đồng ý. Ai nấy nghĩ lại cũng sợ vỡ mật, tới khi trở về mới thật sự hiểu mình chọc phải tồn tại cỡ nào, quả thật là tìm được đường sống trong cõi chết!



Đối phương là đại năng tuyệt thế chỉ búng tay cũng có thể biến đám người mình thành tro bụi!



- Vân tiểu huynh đệ, lần này ngươi vào, khụ khụ khụ…



Lãng Phiên Thiên ho khan:



- Gặp chuyện gì vậy…