Ta Là Chí Tôn

Chương 935 : Thi ân vọng báo

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


Một tiếng cười dài vang lên, ba người từ ba hướng chậm rãi bước ra, một trong số đó giọng vang rền như sắt thép, lạnh lùng nói:



- Thiên Tàn Thập Tú quả nhiên danh bất hư truyền, Không Cướp Trời này thủ đoạn cũng thật cao minh, sát phạt quả quyết, không lưu hậu hoạn!



Lan Nhược Quân híp mắt lại nói:



- Các hạ là ai? Chẳng lẽ… các hạ đã biết chúng ta là Thiên Tàn Thập Tú mà vẫn cho rằng chúng ta là Không Cướp Trời kia?



Tên cầm đầu trong ba người hừ một tiếng, thản nhiên nói:



- Các ngươi không phải Không Cướp Trời, chẳng lẽ ta là?



Lan Nhược Quân hít một hơi thật sâu:



- Vừa rồi người của Thiết Gia Bảo tới gây sự là do các ngươi sai khiến, hoặc uy hiếp?



Hắn không phải đồ ngốc.



Người của Thiết Gia Bảo rõ ràng không phải đối thủ của bọn mình nhưng nhất định xông lên chịu chết ắt phải có nguyên do, chỉ có điều giờ không nghĩ ra nổi nguyên nhân.



- Phải hay không phải có gì khác biệt?



Người kia lạnh lùng nói:



- Bọn chúng đều đã chết. Mà trên tay Không Cướp Trời các ngươi đã dính thêm món nợ máu hơn mười nhân mạng!



Sắc mặt Lan Nhược Quân dần lạnh đi:



- Chúng ta không phải Không Cướp Trời!



Ba người cùng cười lạnh!



Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng cùng hít một hơi, chậm rãi nâng chuôi đao kiếm.



Nhậm Khinh Cuồng lạnh lùng nói:



- Ngươi đoán không sai, chúng ta chính là Không Cướp Trời, đừng lắm lời, lên đi!



Vừa dứt lời lập tức hoá thành cơn gió, ba người đối diện quát một tiếng, đồng thời xông lên, năm người ác chiến với nhau.



Lúc này, Vân Dương lại hỏi:



- Mười người gồm những ai?
- Bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ, thi ân không cần hồi báo mới là đại trượng phu.



- Giờ không phải lúc thi cân không cần hồi báo.



Vân Dương đáp:



- Ta hỏi ngươi, ngươi muốn Thiên Tàn Thập Tú tiếp tục làm trò cười, hay muốn dùng một cách khác bộc lộ giá trị hiện hữu của các ngươi. Ngươi thật sự nguyện ý làm đá mài đao cho đám đệ tử môn phái này sao? Mài bỏ tương lai bản thân?



- Cư tiếp tục, bất kể đá mài đao gì rồi cũng sẽ bị mài đứt!



Sử Vô Trần không nói, âm thầm suy nghĩ.



- Giờ ngươi đã có căn cơ, có chốn ở, có tiền đồ sáng lạn. Ngươi cũng nên suy tính một chút con đường tương lai của hai huynh đệ ngươi chứ.



Vân Dương nói:



- Ta dùng tâm cơ như vậy thật ra không phải hại bọn họ mà chỉ muốn lấy lòng thôi. Ta muốn bọn họ tán thành chúng ta, như vậy lúc có cơ hội hợp tác, mọi người mới có thể tụ hợp cùng phấn đấu được.



Sử Vô Trần hai mắt nhấp nháy nhìn Vân Dương nói:



- Sao nghe lời này của ngươi ta lại cảm thấy có ý khác chứ. Ai cũng có thể nói tiền đồ của ta sáng lạn, chỉ riêng ngươi không thể. Những lời đó quá mức tự biên tự diễn. Ngươi không để ta ra tay ngay thực ra không phải định lấy lòng mà chỉ muốn khoe khoang tâm cơ thôi đúng không!



Vân Dương thiếu chút nữa tức điên, sao tên này dám xuyên tạc sự thật như vậy, thật chẳng hiểu tôn ti trên dưới, nói linh tinh gì vậy, hắn bật thốt:



- Ngươi nói thẳng đi, muốn cứu bọn họ rồi mỗi người một ngả hay muốn đợi lát nữa mới cứu, sau đó nhận được một cơ hội chung sức nhận lấy Thiên Vận Kỳ?



Vân Dương hỏi.



- Cái này…



Sử Vô Trần trợn tròn hai mắt, không nói gì.



- Giờ ta cho ngươi tự do lựa chọn. Hai chọn một.



Vân Dương nói:



- Làm theo tâm cơ ta thâm trầm của ta, tuân theo chủ trương thi ân không quên hồi báo hay lập tức ra tay, hoàn toàn theo lựa chọn của ngươi. Bất kể ngươi chọn thế nào ta cũng theo ngươi, cùng tiến cùng lùi.



Sử Vô Trần trầm mặc:



- Nếu có thể giữ bọn họ lại là tốt nhất, nhưng mà…