Ta Là Chí Tôn

Chương 951 : Bắt đầu từ Nơi này được chứ?

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


Gã mặt ngựa giận tím mặt:



- Thương Ngô sở thuộc, vạn dặm sơn hà. Đây là ước định ba ngàn năm, ai dám làm trái?



Bên trong, Vân Dương mỉa mai:



- Thương Ngô môn? Chính là môn phái sau cùng trong thập đại môn phái hạ phẩm Thiên Vận Kỳ? Thương Ngô sở thuộc, vạn dặm sơn hà? Yên tâm, câu nói này chẳng mấy chốc sẽ thành quá khứ. Lá cờ đó sẽ sớm là của chúng ta thôi



Lại nghe viu một tiếng, một hư ảnh lá cờ đen đột nhiên hạ xuống trước sơn môn Cửu Tôn phủ.



Tên mặt ngựa toàn thân bốc lên huyền khí màu xanh, trường kiếm ngang nhiên xuất vỏ, quát lớn lẫm nhiên:



- Đám khốn kiếp Cửu Tôn phủ quả nhiên to gan lớn mật! Các ngươi nghe đây, ta hạn trong ba ngày, các ngươi phải giải tán môn phái, rời khỏi địa phận bản môn quản lý! Nếu không Thương Ngô môn tất hưng binh chinh phạt, thiên binh giáng lâm, đến lúc đó đừng trách chúng ta không báo trước!



Lời còn chưa dứt, hai tên kia đã cùng quay người, chỉ thấy hai bóng dáng lóe lên, cứ thế biến mất vô tung vô ảnh, không còn tung tích!



Hai người này cũng không phải hạng ngu ngốc, không cưỡng ép tấn công sơn môn.



Một đòn thăm dò vừa rồi đã dốc toàn lực, thế nhưng không thể rung chuyển sơn môn chút nào, cao thấp ra sao đã biết, nếu đối phương thật sự đi ra chắc chắn bên thua là mình.



Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nếu dã đánh không lại, vậy việc cấp bách là mau mau về môn phái dốc hết lực lượng tiêu diệt đối phương.



Nếu lỗ mãng động thủ, mất mạng thì sao!



Lại không biết Vân Dương ở bên trong cũng trợn tròn hai mắt. Kết quả trước mắt dù hắn đa trí như yêu cũng hoàn toàn không ngờ nổi.



Đối phương khí thế hùng hỗ tới đây gây chuyện, thậm chí trực tiếp động thủ tấn công, thế nhưng sau đó lại chỉ bỏ lại vài câu cứng rắn, mắng thêm vài câu, ra vẻ căm phẫn, rồi lập tức quay đầu phủi mông chuồn mất?



Trong thiên hạ sao lại có chuyện như vậy!



Nhưng Vân Dương nghĩ lại cũng hiểu duyên cớ, không khỏi cảm thán:



- Xem ra trên giang hồ thật không mấy kẻ ngu.



Hai người này cho dù bỏ qua những điểm khác, năng lực nhận biết thời thế, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, quả thật không thể coi thường.



Cho dù nén giận nuốt cục tức xuống cũng không cưỡng ép ra mặt mạo hiểm.
- Không cần lo lắng, các ngươi cứ làm việc của các ngươi, ta tự có cách.



Ánh mắt Vân Dương lóe lên vẻ sắc bén.



...



Ba người Sử Vô Trần lưu luyến không rời, xong mỗi bước đi đều dùng tốc độ như liều mạng.



Chỗ tu luyện như vậy, cả đời chưa từng gặp!



Tu luyện trong này nửa tháng gần tương đương với tu luyện ở nơi khác nửa năm, thậm chí còn nhiều hơn. Nếu không cần thiết việc gì phải rời đi? Nhưng nghĩ tới đại nghiệp môn phái, chỉ có thể ra ngoài.



Mỗi người đều đã tính trước: Dùng tốc độ nhanh nhất tìm người, sau đó tranh thủ thời gian nhanh chóng trở về!



Không đồng ý chứ gì? Đánh ngất, cõng về!



Tóm lại càng nhanh càng tốt, càng mau càng lợi! Còn Thương Ngô môn đấy...



Chỉ chờ lúc về, cùng chiến đấu với lão đại.



Mọi người phiêu bạt nhiều năm như vậy, giờ mới rốt cuộc có một trụ sở, sao có thể dễ dàng bỏ qua, để Thương Ngô môn phá hủy cho được? Cho dù liểu cái mạng cũng được.



Cửu Tôn phủ lại chỉ còn mình Vân Dương.



Nhìn quần thể kiến trúc khổng lồ vừa quen thuộc vừa xa lạ, tinh thần Vân Dương như bay lên, miên man bất định.



Thương Ngô môn vừa dấy lên phong ba, căn bản không lọt mắt hắn.



Kiến trúc trước mắt chính là diện mạo Cửu Tôn phủ hắn thiết kế lại dựa theo ký ức, một bản Cửu Tôn phủ mới được mở rộng hơn.



Đối với Vân Dương mà nói, Cửu Tôn phủ luôn là thứ quan trọng nhất, không cho phép khinh thường!



Hắn lặng lẽ nhìn chín ngọn núi đại biểu cho Cửu Tôn, ánh mắt bừng sáng.



- Các huynh đệ, hãy để Cửu Tôn phủ của chúng ta bắt đầu từ nơi này, được chứ?