Ta Là Chí Tôn
Chương 959 : Chưa từng nghe nói!
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Người kia dường như bị sặc, ho khan tới nửa ngày vẫn không đỡ.
Nửa ngày sau rốt cuộc mới nói được một câu:
- ... Ngươi… Ngươi tuổi còn nhỏ mà học vô sỉ từ đâu ra vậy? Quá bỉ ổi!
Nghe nói vậy có thể thấy người này bị Vân Dương chọc giận muốn chết.
Giết 100 người cho ngươi không khó, không hẳn không thể tiếp nhận.
Thế nhưng làm 100 việc… Vậy phải làm đến đời nào, còn chẳng bằng bán quách bản thân cho ngươi đi. Làm đến chết chắc gì đã xong 100 việc?
Nếu bắt tuyển thế này, ta chọn làm hộ pháp cho ngươi ba năm được không? Ba năm cũng tuyệt đối không làm hết 100 việc?
Về phần tu luyện tới Thánh Tôn...
Ngài thật đúng là không khách khí, môi trên đụng môi dưới, cái gì cũng dám nói!
Thánh Tôn… Ngươi có tư chất tu luyện đến Thánh Tôn ư?
Ngươi có biết trong đó cần bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực vật lực không?
- Tiểu hữu, lão phu thành tâm thương nghị cùng ngươi, ngươi có thể cho chút thành ý không, đừng nói khuếch đại như vậy, chuyện này tuyệt đối không thể!
- Được, bàn luận điều kiện không được, chúng ta tiếp lục thương lượng, ta ra trên trời, ngươi trả dưới đất tiếp.
Vân Dương cười híp mắt, ra vẻ nghe lời.
- Chỉ ba chuyện, giết ba người, tài nguyên đến Thánh Hoàng, điều kiện của lão phu đã cực kỳ có thành ý rồi!
- Được được được, ta lui một bước, 99 việc, 99 người, đến Thánh Tôn! Vậy được chứ!
- Ngươi… Nhiều nhất bốn việc, bốn người, đến Thánh Hoàng!
- Ta lại lui một bước lớn hẳn hoi, 90 việc, giết 90 người, đến Thánh Tôn! Ta lui lại rất nhiều rồi đấy, rất uỷ khuất, rất thành ý nhé…
- Không thể nào! Ta cũng có giới hạn của bản thân, điều kiện của ngươi chỉ là ra giá lung tung, còn hoang đường hơn giá trên trời!
Người bên trong chán nản, hắn thậm chí không thèm hỏi tên tuổi mình đã cò kè mặc cả với mình lâu như vậy...
- Lão phu Đổng Tề Thiên! Nghĩ chắc tiểu bối nhà ngươi cũng nghe danh của ta?
Nói tới tên mình, Đổng Tề Thiên có cảm giác cực kỳ tự hào, hắn rất tự phụ, cho dù đã bao năm tháng trôi qua, cái tên Đổng Tề Thiên cũng chắc chắn không bị thế nhân lãng quên!
- Năm đó lão phu danh xưng Tề Thiên! Ngươi cũng hiểu là có ý gì chứ?
Nhớ tới uy phong năm xưa của mình, Đổng Tề Thiên cực kỳ đắc ý, chỉ đợi tiểu tử này khiếp sợ tròn mắt há hốc mồm, sau đó cúi bái.
- Chưa từng nghe nói.
Vân Dương quả thật chưa từng nghe nói:
- Đổng Tề Thiên, Đổng Tề gì gì đó, thật sự chưa từng nghe, ngươi rất nổi danh à?
“...”
Nghe câu này, Đổng Tề Thiên im lặng một hồi lâu, tức tới nỗi mũi suýt tí nữa lệch sang một bên.
Tiểu tử này cô văn quả lậu tới mức nào? Thậm chí ngay Đổng Tề Thiên ta cũng chưa từng nghe nói? Lẽ ra với tiêu chuẩn Tôn Giả cấp bốn đỉnh phong của hắn cũng có tư cách biết một số chuyện cấp độ cao rồi mới đúng chứ?
- Ngươi quả thật chưa từng nghe danh lão phu ư?
Đổng Tề Thiên vẫn không tin, kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Ta thề với trời chưa từng nghe nói!
Vân Dương đành thề thốt, nói như đinh đóng cột.
Đổng Tề Thiên trong lòng sa sút hồi lâu, nửa ngày vẫn im lặng.
Chẳng lẽ… Bệnh chóng quên của giang hồ nghiêm trọng như vậy ư?
Đổng Tề Thiên ta bị người ta quên lãng rồi ư?