Ta Là Chí Tôn

Chương 964 : Lại ra hồng trần

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


Sau một tiếng cười dài, Đổng Tề Thiên lại bắt đầu khóc hu hu.



Từ một nhân vật khuấy động phong vân tung hoành thiên hạ, một khi suy tàn, bị giam cầm nhiều năm, cảm giác này thật sự không cách nào hình dung, bản thân không trải nghiệm thì bất cứ bút mực ngôn ngữ miêu tả ra sao đều khó lòng phác hoạ nổi.



Đôi mắt đẫm lệ mông lung của hắn chứng kiến… Vân Dương vẫn nâng đao chém, nhằm thẳng vào cây cột đá giam giữ hắn cùng hai cây cột chôn hai bên vách...



Keng keng keng...



- Tiểu tử, ngươi làm gì vậy?



- Khụ, tính chất Thiên Miên Kim quả thật không tệ, ta định chặt hết xuống mang về, nếu bỏ đi không để ý tới chẳng phải vào núi bảo vật mà tay không quay về ư?



- Hả…



- Thế mới đúng chứ, ngươi nói cái bàn bên dưới là Phong Linh Đài, đương nhiên cũng là đồ tốt rồi, cũng mang về!



- Ngươi muốn lấy Thiên Miên Kim, Phong Linh Đài cũng không có gì đáng trách, nhưng cần gì đào cột như vậy? Ngươi thừa thời gian để lãng phí hay sao?



- Ngươi nói gì vậy, cây cột cắm vào vách đá bốn phía này rõ ràng không phải đồ phàm tục, nếu không khi ngươi thử thoát khỏi Thiên Miên Kim đã sớm bị ngươi cách vật truyền công phá hỏng rồi. Nếu đã là đồ tốt đương nhiên phải đóng gói mang về chứ. Ngươi thật đúng là không làm việc nhà không biết giá trị củi gạo.



- Ta là chưởng môn một phái, lại càng nghè rớt mùng tơi…



- Cái này...



Ánh mắt Vân Dương sắc bén cỡ nào.



Thiên Miên Kim này rèn thành xích sắt, đuôi ghim vào trong vách đá, ẩn ẩn còn thấy vài chữ khắc bên trên.



Đây cũng là manh mối.



Cái này đương nhiên phải cầm về, vạn nhất bị tìm tới cửa… Nếu mình không địch nổi thì đưa luôn xích sắt này ra ngoài rồi thưa: Vật quy nguyên chủ, ta chỉ bảo quản thay tiền bối thôi...




- Xem ra trước khi bị cầm tù người này phân nửa là một anh hào xuất sắc!



Vân Dương âm thần suy nghĩ.



Đổng Tề Thiên vừa rồi hét lớn rống to đã sớm truyền ra xa. Phía xa cũng như có bóng người nhanh chóng bay lại, hiển nhiên định xem người phương nào gây động tĩnh như vậy.



Vân Dương nhìn trang phục… chắc là người của Thương Ngô môn?



Đông Tề Thiên đứng chắp tay trên đỉnh núi, áo trắng tung bay, con mắt lạnh lùng nhìn bốn người nhanh chóng bay về phía mình.



Bốn người kia mắt thấy đã tới gần nhưng đến thì nhanh mà càng gần càng chậm, có lẽ do dự xem rốt cuộc có nên tới gần hay không, cuối cùng cũng ngừng lại.



Dù sao tu vi người vừa hét dài thật quá đáng sợ...



Ngay lúc do dự không biết có nên lui lại không lại nghe một âm thanh vang vọng. Tất cả cây cối trong không gian trăm trượng giữa bốn người cùng Đổng Tề Thiên Vân Dương đều bị nhổ tận gốc, cùng bay ra ngoài.



Tới lúc này không còn thứ gì che chắn tầm mắt, hai bên đã có thể thấy nhau từ xa.



Rõ ràng người đối diện ghét bỏ rừng cây này che khuất tầm mắt, cảm thấy khó chịu, trực tiếp vung tay dùng bạo lực giải quyết.



Ừm, ta nhìn ngươi muốn mặt đối mặt. Ngươi muốn nấp?



Ngươi nấp thử xem?



Bốn người đối diện như bị sét đánh, vẻ mặt ngây ngẩn.



Vốn có rừng cây gò núi chập chùng để mình ẩn nấp, chỉ chớp mắt đã biến mất, chuyện này khiến họ hoàn toàn không kịp phản ứng.



Hành động này là sao?