Ta Là Chí Tôn

Chương 967 : Cửu Tôn phủ của ngươi không tệ

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


Vân Dương đầu óc tỉnh táo lại, đột nhiên hiểu ra, hoá ra toàn bộ những hành động trước đó của Đổng Tề Thiên là định trợ giúp mình tiến thêm một bước dài!



Trước đó mặc dù mình từ chối điều kiện tăng một cấp của Đổng Tề Thiên, nhưng Đổng Tề Thiên vẫn kiên quyết thực hiện ý mình, còn sử dụng cách thức cực kỳ cực đoan này, dùng uy áp cường hoành của bản thân tạo thành áp lực khổng lồ sau đó đột ngột thu tay, khiến cho mình tiếp xúc với nguy cơ sinh tử, theo bản năng cầu sinh, cuối cùng nhanh chóng đột phá, đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới.



Dụng tâm tới vậy quả nhiên hết lòng, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm!



Lúc đầu Vân Dương đã tới Tôn Giả đỉnh phong, khoảng cách đột phá chỉ thiếu một cơ hội, hoặc nên nói là một thời cơ phát động mà thôi.



Mà điểm này Đổng Tề Thiên cũng hiểu, nếu không hắn đã không đưa ra đao khách như vậy.



Nhưng thời cơ phát động này nói thì dễ nhưng thật sự thực hành lại khó như lên trời, bao người chỉ thiếu sót thời cơ đấy nhưng cả cuộc đời đều kẹt lại tại cảnh giới này, mãi tới chết cũng không thể lên được cảnh giới cao hơn, cảm thụ tư vị xông phá cách biệt tiên phàm!



Tu hành huyền khí, Tôn Giả thăng cấp thành Thánh Giả trước nay luôn là cánh cửa cực kỳ quan trọng.



Đúng như bốn chữ: Tiên phàm cách biệt!



Vượt qua, ngươi chính là tiên!



Không thể vượt qua, vẫn là phàm tục, không thể thành tài!



Đổng Tề Thiên lấy tu vi ngập trời đột nhiên đè ép, ép tất cả tiềm lực của Vân Dương bắn ngược mức độ cực hạn.



Sau đó hắn lập tức thu tay.



Để Vân Dương tự đột phá!



Thủ đoạn như vậy mặc dù nhiều người biết nhưng thật sự áp dụng được, lại thật sự hữu hiệu, trên đời này quả thật không nhiều.



Vân Dương cũng không nói lời cảm kích, thẳng thắn nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý vận hành huyền khí, củng cố cảnh giới, không dám chậm trễ chút nào.



Một hồi lâu sau, trên người Vân Dương bốc lên một làn sương màu tím bừng bừng, ngưng tụ không tan trong gió núi cuồn cuộn, loé sáng như kỳ quan.



Ánh mắt Đổng Tề Thiên nhìn Vân Dương vốn đầy vui mừng bỗng nhiều thêm vẻ kinh ngạc!



- Sương mù màu tím? Sao lại là sương mù màu tím? Chẳng phải sương mù màu trắng ư? Vân Dương xảy ra chuyện gì à?



Một lúc lâu sau, làn sương màu tím rốt cuộc mới tản đi.



Vân Dương thở một hơi dài, mặc dù vô thanh vô tức nhưng như ẩn hàm tiếng long ngâm, dư vị kéo dài.
- Địa thế nơi đây cũng tốt, dễ thủ khó công chỉ là phụ, dãy núi tạo thành thế chân vạc hô ứng cùng đại trận hộ sơn, hỗ trợ lẫn nhau, gia tăng uy lực, quả thật không tệ.



- Xem ra môn phái nhà ngươi quả thật nhân tài đông đúc.



- Có tướng tàng long ngoạ hổ!



- Trước ngươi còn than còn khóc với ta, nói cả môn phái chỉ có hai ba người, rốt cuộc là khiêm tốn hay không muốn bại lộ nội tình?



Càng quan sát kỹ càng, Đổng Tề Thiên càng cảm giác nơi này thật bất phàm.



- Mặc dù mới khai môn lập phái, nhưng khí vận quả thật dày đặc, đã ẩn ẩn có dị tượng ngất trời rồi!



- Cửu Tôn phủ, nếu có tên này chắc phải chín người liên thủ sáng lập môn phái chứ?



Đổng Tề Thiên tấm tắc lấy làm lạ:



- Ngươi là lão đại Cửu Tôn phủ? Vậy ngươi nói cho ta mau, cơ nghiệp này ai mua giúp ngươi? Quả thật không tệ, lão phu xem kỹ, tự hỏi đổi chỗ khác khó lòng làm được, mặc cảm không bằng.



Vân Dương gượng cười:



- Chẳng qua là cơ nghiệp nho nhỏ, không đáng nhắc tới.



Đổng Tề Thiên lắc đầu:



- Đây mà là cơ nghiệp nho nhỏ? Cho dù Thánh Tâm Điện khi mới thành lập khí tượng chưa chắc đã sánh được với chỗ ngươi…



Vân Dương cười ha hả:



- Quá khen quá khen, cũng tàm tạm thôi, ha ha ha ha…



Đổng Tề Thiên nghe giọng tên này có vẻ đắc ý, lập tức ngừng khích lệ, nhìn hắn khinh bỉ:



- Ngươi nói trước đi, cần ta làm gì. Ta phải nói trước chỉ mười việc thôi đấy, xong mười việc ngươi ta như người qua đường.



Vân Dương nói:



- Còn giết mười người với tài nguyên lên đến Thánh Giả cấp ba đấy…