Ta Là Chí Tôn

Chương 982 : Phong ấn thần kỳ

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


Nếu sinh linh chi khí đã thuộc về Thương Minh, vậy ai dám cướp đoạt trộm cắp trắng trợn, chẳng khác nào chán sống!



- Lập tức báo cáo!



Phong Quá Hải nhanh chóng quyết định:



- Để bọn minh chủ quyết định để ai tới thu luồng sinh linh chi khí này.



- Chúng ta đợi ở đây, tuyệt đối không nhúng tay động chạm.



- À, tiểu huynh đệ, phong ấn trên tay ngươi có thể duy trì mấy ngày? Hiệu năng có giảm bớt theo thời gian không?



Tiêu Ngọc Thụ hỏi, vừa hỏi vừa nhìn cánh tay phải Vân Dương, sắc mặt thèm chảy nước miếng.



Bộ dạng hắn cứ như hận không thể trực tiếp nuốt chửng cánh tay, cả áo cũng không chừa.



Vân Dương vẻ mặt khó xử:



- Cái này ta cũng không biết… Đâu phải ta phong ấn, làm sao mà biết được… Có thể là một ngày, cũng có thể là vài ngày, còn có thể là vài tháng… Nhưng cho dù một khắc sau sẽ tiêu tán ta cũng không lấy làm lạ. Thủ đoạn thần thông của vị tiền bối kia cao siêu là vậy, tiểu bối ta có tư cách gì xen vào…



Ba người nhìn nhau im lặng.



...



Lời này chẳng khác gì không nói, lại tương đương với nói tiếp là chết chắc.



Việc này không thể chậm trễ, Phong Quá Hải lấy ra Truyền Tin Ngọc, lập tức thông báo tình hình, việc này nhất định phải nhanh chóng chấm dứt, chậm thì sinh biến, hậu hoạ khôn cùng.



Vân Dương chỉ thấy Truyền Tin Ngọc lấp loáng ánh sáng, loé lên ba lần sau đó đình chỉ. Một lát sau lại thấy Truyền Tin Ngọc sáng rực như ánh đèn, hơn nữa còn lấp loé không ngừng!



Như ngọn đuốc chập chờn trong đó, biểu hiện tin tức không ngừng truyền qua.



Phong Quá Hải trả lời liên tục, loay hoay tới mức đầu đầy mồ hôi, rõ ràng bên kia không phải chỉ một người hỏi chuyện.
Trước mắt có thể xác định, có một luồng sinh linh chi khí ngưng tụ tại tay Vân Dương, phía trên cổ tay dưới khuỷu tay. Có thể cảm nhận luồng sinh linh chi khí này rất rõ ràng rất sinh động nhưng lại không hề tiết ra ngoài, quả thật đáng quý.



- Thật không hổ Linh Chi Mộ Địa, thật không hổ đại năng tuyệt thế!



Ba người lúc này đã cực kỳ khâm phục.



Trời tối, đám người Phong Quá Hải trực tiếp ở lại.



Bọn họ không thể không ở lại, việc này liên quan trọng đại, nhất định phải ở lại đây chờ người của tổng bộ tới tiếp nhận luồng sinh linh chi khí, lúc đó mới xem như mọi việc kết thúc.



Về phần đưa Vân Dương về tổng bộ?



Ha ha, chuyện thế này cho dù bọn họ gan to bằng trời cũng chẳng dám mạo hiểm như vậy!



Ban đêm.



- Đây không phải lần đầu chúng ta tới nơi này. Sao cảm giác lại đè nén vậy, không phải ảo giác chứ…



Cố Cửu Tiêu cảm thấy toàn thân không chỗ nào ổn, lúc nào cũng thấy như có người rình trộm bản thân, khiến mình như không mặc quần áo trong mắt đối phương.



Cảm giác này khiến hắn đứng ngồi không yên.



Không chỉ hắn, Phong Quá Hải cùng Tiêu Ngọc Thụ cũng có cảm giác giống hệt, cũng đã chứng minh cảm giác của Cố Cửu Tiêu không sai.



Nhưng… Một Cửu Tôn phủ nho nhỏ vừa thành lập, có thể có cao thủ đại năng gì?



- Không phải ảo giác chứ? Không phải lo lắng tới tẩu hoả nhập ma đấy chứ?



Phong Quá Hải buồn bực hỏi.



Theo lời này thốt lên, cảm giác bị theo dõi đó cứ thế biến mất.