Ta Là Chí Tôn
Chương 984 : Đầu cơ kiếm lợi, Thiên Kiếm Địa Đao
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
- Nghe cái ngươi nói chuyện xem ra trung khí vẫn sung túc lắm, có vẻ đêm qua còn chưa thật sự dùng sức, còn xa mới tới cực hạn rồi. Nếu không sao giờ còn sức mà mắng chửi người khác, không hổ người trẻ tuổi, sức khôi phục thật tốt, xem ra ta phải tăng thêm chút áp lực. Huấn luyện ấy mà, phải tới cực hạn mới có hiệu quả…
Đổng Tề Thiên hừ hừ nói.
- Nào đâu phải chưa tới cực hạn… Tối qua rõ ràng chúng ta đều liều mạng mà, chỉ chút nữa là không hoạt động nổi nữa.
- Huấn luyện viên trưởng minh giám, tối hôm qua quả thật chúng ta đã dốc hết sức từ khi bú sữa mẹ ra rồi, giờ tay chân bủn rủn, thân thể như bị móc sạch…
- Vậy ta hỏi các ngươi, trong quá trình đối chiến các ngươi có cảm ngộ gì? Hay có… lĩnh ngộ gì?
- Cái này...
- Cái này... Có vẻ như...
- Hình như ta không có cảm giác gì… chỉ thấy đau…
- Ngoại trừ đau đến muốn chết ra… còn… còn có cảm giác gì được?
- Không có...
Đổng Tề Thiên gật đầu:
- Rất tốt, rất tốt. Không có lĩnh ngộ thì tốt rồi. Các ngươi đã không lĩnh ngộ được bất cứ thứ gì, vậy đêm nay tiếp tục nhé! Đến lúc nào các ngươi lĩnh ngộ thì thôi!
Lời này vừa dứt hắn đã quay người bước đi, chỉ có một lời xa xa truyền lại...
- Sáng sớm ngày mai, ta muốn thấy mấy kẻ bị đánh gãy xương.
Trong phòng kêu rên ầm ĩ.
- Đừng mà....
- Hôm nay đã đủ thảm rồi, sao lại còn tiếp tục…
- Trời ơi… Đây là luyện công à… Đây rõ ràng là mưu sát mà…
- Nơi này là Cửu Tôn phủ hay là địa ngục…
- Tha mạng….
- Cứu mạng…
Vân Dương ho khan:
- Bình thường hôi, bình thường thôi, ngài thả tay ta ra trước được không?
Trong lòng lại thầm nghĩ: Sợi sinh linh chi khí này… chẳng qua chỉ là thứ cấp thấp nhất trên tay Lục Lục… Trên nó còn linh hồn chi lực, đại đạo chi khí, tiên thiên tử khí, sinh tức linh năng… đều chưa động đến.
Cái này đã mừng rỡ đến vậy rồi… Vậy không khéo ta phải điều chỉnh lại phương pháp rồi, hàng hóa hiếm thấy trên tay, sao lại không lợi dụng thêm.
- Tới đây tới đây, ta giới thiệu cho huynh đệ một chút. Đây là hai trưởng lão cung phụng của Thiên Hạ Thương Minh chúng ta, Thiên Kiếm Địa Đao. Hai vị cung phụng từ hai vạn năm trước khi Thiên Hạ Thương Minh thăng cấp lên Thiên Vận Kỳ trung phẩm đã là nguyên lão bản thương, trong những năm đó luôn xuất sinh nhập tử vì Thương Minh, công lao vô số, có thể nói là đại công thần của bổn minh.
Lãng Phiên Thiên chỉ thẳng hai ông lão da bọc xương, lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma.
Hai ông lão cố gắng ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Dương.
- Lão phu Thiên Kiếm Tống Trường Cung.
- Lão phu Địa Đao Lý Nhất Tâm.
Hai ông lão cùng thở dài:
- Giờ đã sớm thành hữu danh vô thực rồi… Thật sự muốn động đao động kiếm cũng chẳng thể… Cái danh Thiên Kiếm Địa Đao này nói ra chỉ khiến người ta cười chê mà thôi.
Hai người khác vẻ mặt cung kính nói:
- Hai vị tiền bối uy danh cái thế, Thiên Hạ Thương Minh có thể có ngày hôm nay chủ yếu là nhờ công lao của hai vị tiền bối, không ai sánh nổi!
- Hai vị này cũng là hộ pháp của Thương Minh chúng ta, Vạn Thanh Lưu, Bạch Ngọc Tỷ.
Lãng Phiên Thiên tiếp tục giới thiệu.
- Kính ngưỡng đã lâu.
Vân Dương thở dài liên tục:
- Kính ngưỡng đại danh các vị đã lâu, vẫn luôn như sấm bên tai. Vân mỗ hôm nay hân hạnh diện kiến các vị, quả thật là tam sinh hữu hạnh!
Lãng Phiên Thiên trợn mắt khinh bỉ.
Câu nói này của ngươi thật là lưu loát tới quá mức, rõ ràng là nói bậy, tin được mới là lạ…