Ta Là Chí Tôn
Chương 994 : Đá mài đao
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Cha mẹ Lạc Đại Giang mặt mũi đầy bất đắc dĩ đứng bên nhìn, gương mặt dầy thương tiếc, muốn nói lại thôi.
Rõ ràng cảnh tượng này đã diễn ra không biết boa nhiêu lần, không phải không biết nói gì mà là không biết nên mở miệng ra sao. Cho dù thật sự mở miệng, nên khuyên ai, khuyên như thế nào, vẫn là tiến thối lưỡng nan, làm soa cũng không đúng.
- Ai da, hóa ra là Giang Lạc Lạc cô nương.
Vân Dương cười ha hả:
- Giang cô nương giáng lâm bản phủ là vinh quang của Cửu Tôn phủ, mời tới mời tới. Lần này Giang cô nương đại giá quang lâm khiến bản phủ cực kỳ vinh hạnh… Vân mỗ lần đùa gặp cô nương đã thấy muốn kết giao làm bằng hữu, mời vào, mời vào.
Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Giang Lạc Lạc.
Giang Lạc Lạc ánh mắt xoay chuyển, gương mặt cũng đổi sắc, cười ha hả, cởi mở đáp:
- Chào Vân Tôn chủ, tiểu nữ Giang Lạc Lạc xin ra mắt Vân Tôn chủ, sau này Vân Tôn chủ chính là bằng hữu của ta. Ừm, chúng ta mới quen đã thân, sinh tử chi giao.
Vân Dương cười ha hả:
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta mới quen đã thân, sinh tử chi giao. Giang cô nương, mời vào.
Vân Dương còn chưa nói hết, Giang Lạc Lạc đã ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng vào Cửu Tôn phủ, không buồn để ý tới Lạc Đại Giang.
Lạc Đại Giang lo lắng:
- Van Thủ Tôn, ngươi… Giang Lạc Lạc, ngươi không thể vào được!
Giang Lạc Lạc nghểnh đầu nói:
- Ngươi nói gì? Ngươi dựa vào cái gì mà nói thế? Không nghe ta là hảo bằng hữu của Vân Tôn chủ à? Tôn chủ mời ta vào liên quan gì tới ngươi? Ngươi là gì của ta, dựa vào cái gì mà đòi can thiệp vào tự do của ta? Giờ không phải ta đi theo ngươi vào mà là ta tới thăm bạn thân của ta! Vân Tôn chủ là hảo bằng hữu của ta!
Lạc Đại Giang: “…”
- Lạc huynh đệ.
Vân Dương sắc mặt vẫn ấp áp như trước, lo lắng nói:
Nhưng người nói lời này lại là Vân Dương. Thần thức cực kỳ tôn kinh đối với người lèo lái Cửu Tôn phủ, mặc dù trong lòng buồn bực nhưng không nói gì, cảm xúc mọi người lại trầm xuống, không còn sôi sục phấn chán như trước.
Đây đã là do mọi người cự ckfy tôn kính Vân Dương rồi, nếu trong lòng u ám hơn một chút, sợ rằng đã hoài nghi Vân Dương cố sức mua chuộc Thiên Tàn Thập Tú, có phải muốn biến chúng ta thành đá mài đao chuyên dụng cho Cửu Tôn phủ không? Cho chỗ ta chỗ cư trú lại còn muốn xích chúng ta lại chỗ này, lợi dụng chúng ta tới tận cùng?
Nếu không, nói ra lời ấy làm gì?
- Chẳng hay trong mắt trong lòng các vị, đá mài đao rốt cuôc là gì?
Vân Dương trầm thấp nói:
- Đầu tiên, bất cứ ai cũng không thể phủ nhận đá mài đao có giá trị của nó. Nếu không có giá trị cho dù ngươi có muốn thành đá mài đao cũng chẳng ai tới tìm ngươi? Đạo lý này ta nghĩ chư vị cũng hiểu?
Thạch Bất Giai nhướn đôi mày kiếm nói:
- Điều này chúng ta hiểu, nhưng những năm nay…
- Quá khứ các ngươi gặp chuyện gì, ta bất kể, chuyện đó không liên quan gì tới việc chúng ta thảo luận, sau này dùng được lại nói sau.
Vân Dương ngắt lời:
- Ta chỉ hỏi các vị huynh đệ, trong thời gian biến thành đá mài đao, tu vi bản thân các ngươi thăng tiến có nhanh không? Tiến cảnh có cao không?
- Đương nhiên phải có thành tựu rồi! Nếu hoàn toàn không có năng lực, đã sớm bị khi dễ đến chết rồi?
Lạc Đại Giang nói.
- Ừm, vậy chiến tích của các vị mấy năm nay ra sao, có phải toàn thua hay không?
Sắc mặt Vân Dương vẫn như trước, bất động thanh sắc hỏi tiếp.
- Sao lại hoàn toàn thua được, trên thực tế mỗi người chúng ta đều thắng nhiều thua ít, thậm chí cực ít khi thua.
Ngô Mộng Huyễn cười ngạo nghễ.