Ta Là Chí Tôn
Chương 999 : Hy vọng, ta cho!
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Giọng nói Sử Vô Trần lạnh nhạt xen lẫn hờ hững không tả rõ được, âm thanh vọng giữa không trung, cũng vọng lại trong lòng đám đệ tử.
99 đứa trẻ, 99 đôi mắt đen láy căng thẳng theo dõi hắn, 99 gương mặt nín thở không hề chớp mắt!
Như đã hạ quyết tâm: Cho dù... chúng ta có mệt mỏi đau khổ hơn, cũng tuyệt đối không muốn bị thay thế!
- Tất cả đi theo ta!
Sử Vô Trần không nói năng rườm rà, chậm rãi đi phía trước, nửa ngày sau mới nói:
- Tiếp đó tiến vào đại điện Cửu Tôn, lần lượt báo cáo tên họ, tuyên thệ gia nhập Cửu Tôn phủ, đời này không phản bội!
...
Lại nửa ngày sau, trển đỉnh núi Cửu Tôn, tỏng đại điện vang lên giọng nói thanh thuý của đám trẻ, lời tuyên thệ vọng tận mây xanh.
- Chúng ta… hôm nay may mắn tiến nhập Cửu Tôn phủ, trở thành đệ tử Cửu Tôn phủ… xin thề đời này kiếp này tuyệt đối không phản bội!
Giọng nói non nớt tụ thập thành từng tiéng sấm mùa xuân, cuồn cuộn trên bầu trời, vang vọng không thôi.
Thiên đạo lôi âm rền vang ầm ầm.
Bên dưới, vài ngàn hài tử vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lấp loé vẻ ao ước, gương mặt đầy hâm mộ nhìn đám mây bên trên, nhìn nơi âm thanh vang lại. Những người đó… đều là đồng bạn của mình, nhưng đã đi trước mình một bước!
Chúng ta bất luận thế nào cũng phải cố gắng cấp bội, cố gắng đuổi theo!
Chúng ta, cũng muốn tuyên thệ với trời cao trên kia!
Chúng ta cũng muốn lớn tiếng nói với người trong thiên hạ, đời này gia nhập Cửu Tôn phủ, vô oán vô hối!
...
- Ngươi nói là những hài tử này thật ra mua được trong tay kẻ buôn người? Thậm chí rất nhiều là hạt giống được chuẩn bị cho môn phái Thiên Vận Kỳ?
Đổng Tề Thiên tấm tắc lấy làm lạ.
- Đúng vậy.
Vân Dương chỉ xuống dưới nói khẽ:
- Nhưng đám trẻ này, bị người ta lừa bán đi, bị bắt nạt, ngày ngày đều phải sống dưới áp lực, mỗi thời mỗi khắc đều chịu đau đớn, nhưng lại rất ít khi khóc.
- Bởi vì bọn chúng biết, khóc cũng vô dụng, sẽ không ai giỗ dành chúng khi chúng khóc, ngược lại càng khóc càng bị đánh đau hơn. Bọn chúng sẽ dần quen, cho dù bị chó cắn cũng chỉ có thể ngậm nước mắt, bị người ta đánh cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không hề rơi lệ.
- Từ nhỏ ta đã rất ít khóc. Giống như bọn chúng, vì chúng ta đều biết khóc cũng vô dụng, vậy thì khóc làm gì?
Vân Dương ngẩng đầu lên nói:
- Ta nguyện cho bọn chúng cơ hội chính là hy vọng tương lai bọn chúng cũng giống như ta. Đem nước mắt lưu lại trong lòng, đối mặt với trời xanh nhân thế, đối mặt với thiên hạ giang hồ, tuỳ ý mỉm cười, tuỳ ý chinh phục!
- Chỉ như vậy mới là Cửu Tôn phủ trong lòng ta!
- Cửu Tôn phủ đích thực!
Đổng Tề Thiên nhấm nhấp những lời này của Vân Dương, luôn cảm thấy Vân Dương làm vậy tất có dự tính khác.
Nhưng rõ ràng Vân Dương không muốn nói.
Vân Dương ánh mắt ung dung nhìn hư không, như trước mắt đang hiện lên dung mạo các huynh đệ Cửu Tôn.
- Chúng ta đều tới từ đáy của xã hội.
- Chúng ta biết những khổ sở của mình từ đâu đến, tương lai nếu chúng ta đạt được thiên hạ, ngọc đường quân lâm thế gian, như vậy bất cứ ai, bất cứ kẻ nào cũng phải nhớ kỹ, phải đối xử tốt với những đứa trẻ dưới đáy xã hội.
- Bọn chúng quá khổ, lại không có hy vọng.
- Đến lúc đó nếu chúng ta không cho bọn chúng hy vọng, vậy chúng ta phấn đấu cả đời này nào nghĩa lý gì?
Hai mắt Vân Dương bừng sáng.
Lẩm bẩm nói:
- Hi vọng! Ta cho!