Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ
Chương 26 : Đại kết cục
Ngày đăng: 21:10 19/04/20
Hạ Tiểu Mễ mơ mơ màng màng, xung quanh chỉ là một màu trắng xóa như tuyết.
"Ách chì". Hắt một hơi mạnh, nó xoa xoa mũi, xong ôm lấy hai vai. Má ơi lạnh quá đi, sao lại lạnh thế này nhỉ??? Phải chi hiện tại nó có một cái chăn lông cừu thật ấm.
Suy nghĩ vừa dứt, bỗng nhiên trước mặt Hạ Tiểu Mễ hiện ra một tấm chăn bông lớn màu trắng. Nó mừng như muốn khóc, vội chạy đến choàng chăn lên người. Ấm áp truyền đến khiến nó cảm thấy dễ chịu hơn.
"Đây là đâu ý nhỉ?". Khẽ lẩm bẩm, Hạ Tiểu Mễ nhìn xung quanh.
Cảnh vật nhẹ nhàng chuyển đổi, trước mặt nó, một cây anh đào hiện ra, tán anh đào hồng xum xuê, cánh hoa khẽ phiêu theo gió, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Dưới tán cây anh đào, một tiểu thiên thần nằm ngủ, đầu gác lên một thiên thần khác.
Thiên thần? Chính xác, nó không nhìn lầm đâu.
Hai thiên thần đều mặc một bộ váy lụa trắng, mái tóc đen mượt. Nhưng cả hai Hạ Tiểu Mễ đều nhìn không rõ mặt.
Có lẽ họ có thể giải thích những điều này! Nghĩ vậy, Hạ Tiểu Mễ liền chạy tới chỗ bọn họ.
"Xin hỏi!". Nó cất giọng.
Bị tiếng nói của nó đánh thức, hai thiên thần choàng tỉnh.
"Oáp, có chuyện....gì.....". Thiên thần thứ nhất choàng dậy, dịu dịu mắt nhìn nó, sau đó sợ hãi im bặt.
"À....cho tôi hỏi....".
"Chị ba, sao cô ấy lại ở đây được ạ?". Thiên thần thứ nhất run run giọng hỏi thiên thần thứ hai.
"Chị cũng không biết được, chẳng lẽ ở dưới đó đã xảy ra chuyện gì rồi sao?". Thiên thần thứ hai cau mày, lo lắng.
Hạ Tiểu Mễ ngơ ngác, không hiểu gì cả:"Xin lỗi, nhưng có thể cho tôi biết đây là đâu được không?"
...
"Đã tới giờ phẫu thuật, xin mời các vị phối hợp đưa bệnh nhân vào phòng mổ!". Một bác sĩ ngoại quốc tay cầm quyển sổ, khẽ nói.
Lương Khúc Hành nắm chặt lấy tay Hạ Tiểu Mễ không rời, cắn chặt răng, thì thầm:"Mễ....Mễ....anh xin em. Làm ơn, tỉnh dậy đi!".
Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Anh nuốt lệ, nắm chặt tay đứng dậy, cúi đầu cùng bác sĩ và các y tá đẩy nó vào phòng phẫu thuật.
Hạ Vãn Tình nhắm mắt, ngăn cái cảm xúc xúc động của mình lại, bước theo đoàn người.
...
"Vậy ra đây là ranh giới giữa sống và chết ư?". Hạ Tiểu mễ khẽ đung đưa mình trên chiếc xích đu, nhẹ nhàng hỏi.
"Phải? Nơi đây còn có thể nói là tiềm thức của cô. Hạ Tiểu Mễ.". Thiên thần thứ hai cười.
Khẽ đưa mắt nhìn cô, nó chớp nhẹ:"Vậy tôi đã chết?".
"Cô chưa chết, cô còn chưa tới số mà!". Thần thần thứ nhất cười tươi, híp mắt chắc nịch nói.
"....".
"Hạ Tiểu Mễ, cô trở về thế giới của đi!". Thần thần thứ nhất trầm giọng khuyên nhủ.
"Về? Sao tôi phải về?". Nó khó hiểu nhìn hai thiên thần.
"Khúc Hành đang đợi cô đó, nếu cô ở lại đây quá lâu, ở dưới đó cô sẽ chết thật. Khi đó, Khúc Hành sẽ rất đau khổ, cả chị hai cô và mọi người nữa!".
"Cậu Lương, xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Vừa nãy, trong khi phẫu thuật, cô bé đã tỉnh dậy. Thuốc tê và thuốc mê khi tiêm lại đều không có tác dụng. Nhưng....cô bé rất dũng cảm, dù đau đớn đến muốn chết đi sống lại như vậy, nhưng cô bé vẫn cắn răng chịu đựng. Trước khi kết thúc ca phẫu thuật, cô bé đã vừa khóc vừa nói..........."
....
"Mễ Mễ, xin em, cầu xin em hãy tỉnh lại. Xin em đó!".
"Đó....là tiếng của ai vậy?". Hạ Tiểu Mễ giương mắt về không trung hỏi.
Thiên thần thứ nhất khẽ choàng tay qua em nó, đặt tay lên tim nó:"Hạ Tiểu Mễ, cảm nhận trái tim mình đi! Nghe xem nó có đập rộn ràng không?".
Thiên thần thứ hai cũng đặt tay vào hai bên tai nó, nhẹ nhàng cười:"Hạ Tiểu Mễ, đừng lắng giọng nói kia mà tự đặt câu hỏi cho mình rằng đó là ai. Cô hãy thử hỏi trái tim mình xem, vì sao cô lại cảm thấy hạnh phúc và rộn ràng như thế này khi nghe giọng nói đó?! Đó....chính là câu trả lời!".
"..."
Hai hàng nước mắt như châu sa chảy xuống cằm nó. Lạnh lẽo và mặn chát.
"Khúc.....Hành...."
"Khúc Hành, Hành ca....ca, em.....đã...làm được....hức, em đã làm được...hức hức...đã làm được rồi, hức. Em đã trở về.....rồi....!".
==============================================================================================
"Mễ Mễ.....". Thoải mái để nó gối trên đầu mình mà nằm ngủ, Lương Khúc Hành cười gọi tên nó.
Hạ Tiểu Mễ nhìn bẩu trời đêm đầy sao trên kia mà gật đầu:"Anh....nếu đây là một giấc mơ......
"Thì anh nguyện sẽ đánh thức em!".
"Hả? Đáng lẽ anh phải nói là sẽ nguyện không bao giờ tỉnh dậy chứ?!". Nó bật dậy phòng mồm nhìn anh.
Anh híp mắt phì cười, luồn tay qua gáy nó kéo đầu nó lại gần rồi đặt lên môi một nụ hôn nồng nàn.
"Anh phải đánh thức em dậy để chúng ta cũng tạo nên một hiện thực hạnh phúc. Giấc mơ dù đẹp nhưng sớm muộn cũng phải tỉnh dậy. Vì vậy, những gì anh làm cho em, cho chúng ta và tương lai sau này vẫn là bền vững nhất. Phải không?!". Thấp giọng trầm ấm, anh khẽ cọ mũi nó.
Hạ Tiểu Mễ đỏ mặt gật đầu, sau đó cuộn mình nằm trong vòng tay anh:"Ông xã, Khúc Hành, Hành ca ca, em yêu anh. Yêu anh rất nhiều!".
Phải, vì yêu, vì yêu nên nó mới có thể trở về. Vì yêu nên mới sống chết vượt qua ca phẫu thuật ấy. Vì yêu, mới làm tất cả, hi sinh tất cả để bảo vệ tất cả.
Khúc Hành siết chặt nó trong vòng ngực, hạnh phúc hôn nhẹ lên tóc nó. Anh không nói gì cả, bởi chỉ lời nói là không đủ để nói lên tình yêu của anh đối với nó.
Hạnh phúc....đôi khi phải do ta giữ lấy, bảo vệ bằng cả mạng sống của mình.
Tình yêu....đôi khi cũng ích kỉ lắm. Nhưng thà ích kỉ trong hạnh phúc còn hơn là hi sinh trong đau đớn.
Cuối cùng thì, Hạ Tiểu Mễ nó cũng đã có hạnh phúc của riêng mình rồi.
Nữ phụ thì sao chứ? Nữ phụ tài giỏi, nữ phụ trắc ẩn, nữ phụ hạnh phúc.
Ta vui vì đã được tới đây!
Ta hạnh phúc khi trở thành nữ phụ
Ta...là đệ nhất nữ phụ!
---------Hoàn------------------