Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 5 : Đừng khiến bản thân bị tổn thương bởi chính lời nói của mình

Ngày đăng: 21:10 19/04/20


Lương Khúc Hành đến bên chỗ Hạ Tiểu Mễ, rất tự nhiên mà vươn tay xoa đầu nó khiến Chu Vân Dực bên cạnh đỏ mắt. Chết tiệt, em để cho hắn sờ đầu mình mà tôi thì không được à?



"Trông em có vẻ như không đói nhỉ?". Vẻ mặt Lương Khúc Hành hơi trầm. Anh đang nấu ăn thì y tá chăm sóc Hạ Tiểu Mễ báo rằng có hai chàng trai tới khi dễ nó, vậy là anh cắn răng nấu thật nhanh rồi phóng xe đến đây một cách nhanh nhất có thể. Tuy nó nói thích anh, nhưng dẫu sao người kia cũng là Chu Vân Dực được nó từng một thời theo đuổi, ai dám chắc Hạ Tiểu Mễ sẽ không động tâm? Lương Khúc Hành biết bản thân ích kỉ, nhưng anh không muốn một lần nữa trao nó cho người khác.



"Không có, em đói lắm rồi ý". Hạ Tiểu Mễ lắc lắc đầu, biểu cảm đáng yêu khiến người khác có cảm tưởng như thể đằng sau nó đang lòi ra một cái đuôi, cật lực mà vẫy vẫy vậy.



Anh mỉm cười ôn hòa, xem ra nó không có ý định gì với hai người kia. Lương Khúc Hành đứng dậy, đỡ Hạ Tiểu Mễ ra bàn, sau đó quay đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn hai người kia



"Hai cậu sẽ không phiền chứ?". Ý tứ đuổi người rõ ràng. Giọng nói anh ôn hòa nhưng vẻ mặt anh lại âm trầm sắc lạnh đến không tưởng. Nhưng vì Chu Vân Dực và Thôi Trần Đổng đứng đối diện với Hạ Tiểu Mễ, mà Lương Khúc Hành đứng cùng phía với nó, xoay lưng lại nói nên nó không nhận ra vẻ mặt lạnh lẽo kia của anh.



Cả Chu Vân Dực và Thôi Trần Đổng đều bất giác lùi ra sau một bước, trên trán rịn một lớp mồ hôi nhạt. Hạ Tiểu Mễ nhìn sắc mặt của hai người, cũng biết truyện gì xảy ra. Đùa chứ, nó là độc giả, là độc giả đấy! Chẳng lẽ nó lại không biết được tính cách ngoài nóng trong lạnh của Lương Khúc Hành sao? Thực có đôi lúc, nó cảm thấy thật bội phục Hạ Tiểu Mễ, làm sao mà cô ta có thể khiến một người tâm cứng hơn sắt này động lòng, đến chết vẫn là chết vì mình như Lương Khúc Hành chứ?



Không gian lắng đọng, Hạ Tiểu Mễ chán chường không kiên nhẫn mở mắt



"Các người rảnh rỗi không có việc làm đến đây để phiền tôi à? Không có việc thì đi bớt đi". Lời nói tuy có chút thô nhưng biểu cảm lười biếng khiến ba đại nam nhân đều sững người. Một lúc sau, Chu Vân Dực mới nhếch môi, đúc tay vào túi quần, đi ra khỏi phòng, không quên quay lại, nháy mắt với Hạ Tiểu Mễ



"Bé con, ta sẽ còn gặp lại" Thú vị, cô ta càng ngày càng thú vị. Nhưng để xem cô có thể đeo cái mặt nạ đó lâu tới đâu? Tôi sẽ chính tay bóc từng lớp mặt nạ của cô. Ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng.
Lương Khúc Hành mỉm cười xoa xoa mái tóc mượt của Hạ Tiểu Mễ. Anh đúng là ngốc qúa mà!



"Đúng rồi, tại sao sức em lại mạnh vậy, đánh có một cái mà khiến anh choáng suốt gần 10 phút đồng hồ." Không thể không thắc mắc a.



"Ừ thì, cũng không phải là em mạnh mẽ gì cả, chẳng qua là ở hai bên thái dương, dây thần kinh rất yếu, vì vậy nếu đánh vào đó, anh sẽ khiến đối phương bị choáng váng, nếu dùng lực quá mạnh sẽ dẫn đến tử vong." Hạ Tiểu Mễ hồn nhiên ngây thơ nói.



Hai mắt Lương Khúc Hành sáng rỡ. Điều này trong sách vở không có dạy a.



"Sao em biết được điều đó?" Ánh mắt chứa đầy phấn khích.



"Tất nhiên phải biết, đây là kinh nghiệm của em khi đi đ...........đ....."Hạ Tiểu Mễ cứng họng, bịt miệng mình lại. Thôi chết cha!



"Kinh nghiệm? Kinh nghiệm gì?" Anh nheo mắt, giọng nói trầm trầm.



"Không....không có gì, chỉ là....kinh nghiệm khi ở lớp bị mấy đứa bạn thân trêu thôi! Ha ha" Nó cười khan. Thấy vẻ mặt anh hòa hoãn lại, liền thở phào, lau lau mồ hôi. Con mẹ nó, tý thì lộ.