Ta... Lại Là Nữ Nhân ?
Chương 1 : Ta xuyên ! Lại thành nữ nhân ?
Ngày đăng: 01:15 27/06/20
Hắn là tổng tài, hắn là bá đạo thanh niên, hắn là idol của giới trẻ, hắn là nam thần vạn người mê, hắn là đại gia tiền nhiều như nước. Hắn sinh ra căn bản là đã ở vạch đích. Nhưng bởi vì quá tài năng, quá hoàn mỹ, hắn ăn bị nhiều người ganh ghét dẫn đến kết cục là bị ám hại.
Hình ảnh cuối cùng mà Hoàng Minh nhận thấy là một chiếc xe tải lao tới hắn...
" Lão Thiên ! Ta đâu cần một kết cục như thế này đâu ? Sao ngươi lại phán định như vậy ? "
Dương gia gia thiếu ngày 20/02/2020 vong mạng.
...............................................
Hoàng Thiên Đại Lục - Phân Vương đế quốc. Có Dương gia gia tộc là một gia tộc cỡ nhỏ trong đế quốc này. Tại một một gian phòng rộng lớn, phía bên trong Không ngừng huyên náo. Còn ở bên ngoài, là một nam nhân trung niên ăn mặc trang phục cổ trang đi đi lại lại không ngừng lo lắng. Phía bên cạnh cũng có một số người khác đang ra sức khuyên nhủ Nam nhân kia bình tĩnh.
- Dương Chí ! Con cứ yên tâm !
- Nhưng mà... Chậc !
Vị trung niên mang tên Dương Chí kia tính nói gì đó nhưng sau đó một hồi suy nghĩ liền thôi.
Trong phòng bỗng vang lên tiếng trẻ khóc, cùng với đó là tiếng vui cười của mụ đỡ :
- Chúc mừng Dương gia ! Phương Vi phu nhân đã hạ sinh. Là một tiểu thư trắng trẻo !
Tiếng thở phào của Dương Chí thốt ra kèm theo đó là cánh cửa căn phòng bằng gỗ được mở, một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn vừa được cắt dây rốn đang được quấn bằng nhiều lớp vải nằm gọn trong vòng tay của bà đỡ. Dương Chí đưa tay ra đỡ lấy đứa bé.
- Đứa con bé bỏng của ta ! Ta sẽ mãi bảo vệ và che trở con.
Xung quanh, vô số người chúc mừng cho Dương Chí cùng đứa trẻ. Dương Chí sau đó liền bế đứa bé vào phòng , đưa đến bên cạnh vị Phương Vi phu nhân kia.
- Vi nhi ! Nàng xem con gái chúng ta, có xinh đẹp giống nàng không ?
Phương Vi phu nhân nằm bên cạnh vô lực ngắm nhìn đứa trẻ. Cả hai người đều dưng dưng dưng nước mắt mà cảm động. Bên cạnh Dương Chí, một tiểu hài tử 5-6 tuổi tò mò ngắm nhìn đứa trẻ.
- Dương Tự ! Đây chính là biểu muội của con đó ! Sau này làm biểu cả, con phải có trách nhiệm nó.
- Vâng ! Thưa phụ thân ! Con sẽ trở nên mạnh mẽ, làm một ca ca tốt, bảo vệ muội muội.
Bỗng nhiên một lão già lên tiếng, nhưng giọng lại rất âm trầm.
- Nào nào ! Vui mừng để sau ! Hai ngươi đặt tên cho nó đi. Đâu thể nào để cháu của ta lại không có tên được ?
- Vâng ! Thưa phụ thân ! Nó là con gái, nên tên để nàng đặt đi !
Dương Chí vâng lời phụ thân mình là Dương Kinh. Phương Vi phu nhân suy nghĩ một chút, sau đó liền đọc.
- Trong đầm gì đẹp bằng sen ?
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng.
Nhị vàng bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Dương Liên Liên.
- Hay ! Tên Hay !
- Phải phải ! Tên rất đẹp !
- ....
Vô số người liền lên tiếng khen lấy khen để. Hai vợ chồng Dương Chí liền mỉm cười hạnh phúc, chạm đầu vào nhau thủ thỉ với đứa trẻ trong lòng.
- Liên Nhi ! Chúng ta mãi yêu con.
..................................
Nhưng mà hạnh phúc đối với họ không kéo dài được quá bao lâu.
Một năm sau, vào một đêm trăng khuyết đỏ rực màu máu, Dương gia bị đạo tặc tấn công. Dương Kinh thân là gia chủ, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải thất thủ trước sự tấn công của kẻ địch.
Dương phủ nằm rất xa Phân Vương đô, xung quanh cũng không có tông môn, thế lực nào toạ trấn bởi thế rất nhanh bị tàn phá ghê gớm. Nam nhân, người già thì giết sạch, nữ nhân thì bị bắt, nhốt. Tài sản bị vơ vét sạch.
Ngày hôm đó, đáng lí ra là ngày mà Dương gia bị diệt tộc. Thế nhưng tình cờ may thay lại có một cao nhân rảnh rỗi đang du sơn ngoạ thủy bay ngang qua. Tiện tay liền quét sạch lũ cướp.
- Hửm ? Còn người sống ?
Vị cao nhân kia liền tìm kiếm dưới đồng ms đổ nát, phát hiện ra ở đó có xác một nữ nhân. Trong lòng người này là một đứa trẻ tầm một năm tuổi không hề có một vết xước đang say giấc. Hẳn là người này vẫn cố bảo vệ đứa trẻ này dù đã khuất.
- Xem ra cũng có một chút duyên phận !
Vị cao nhân lẩm bẩm một câu, sau đó liền bế đứa trẻ mà bay đi.
_..........._
Nhiều năm sau...
Lăng Hư Cung là một tông môn lớn tại Hoàng Thiên Đại Lục. Nơi đây là nơi quy tụ rất nhiều võ giả, đa phần là đệ tử tông môn. Chỉ thấy tại một đỉnh núi nọ có một tiểu la li đang liên tục nện quyền vào gốc cây.
" Aaaaaa ! Sao ta lại xuyên thành một nữ nhân chứ ? "
Phải ! Các bạn đoán đúng rồi đấy. Đây chính là Dương Hoàng Minh, hiện tại là Dương Liên Liên. Tháng sau khi chết đi linh hồn liền xuyên qua thế giới mà nhiều vào thân xác này. Năm xưa cả gia tộc của hắn... Bây giờ phải gọi là nàng.
Năm xưa cả gia tộc của nàng bị tàn sát, may mắn nàng lại được tông chủ Lăng Hư Cung tình cờ cứu giúp, mang về tông môn. Lăng Trí Tuệ thấy Liên Liên có tư chất hơn người lên nhận nàng làm cháu nuôi, bồi dưỡng tu luyện.
Liên Liên sở dĩ đang đấm vào gốc cây là vì xả tức. Mỗi lần nghĩ tới việc nàng là nữ nhân là đủ thấy bực rồi.
- Lăng Liên Liên biểu muội, phá hoại của công của tông môn tội không nhé đâu ! Cẩn thận gia gia muội lại nhốt muội lại mà giáo huấn riêng đấy.
Một vị sư huynh tốt tính nào đấy đi ngang qua liền nhắc nhở Liên Liên. Nàng rùng mình một cái liền nhớ đến những lần giáo huấn của gia gia nàng - tông chủ Lăng Hư Cung. Lão già đấy bắt nàng mặc những bộ váy lộng lẫy rồi dắt đi khắp nơi, nghĩ tới cảnh đấy thôi đã thấy xấu hổ rồi.
Lăng Trí Tuệ vui mừng vì cuối cùng lão cũng có một đứa cháu, mà lại là cháu gái nữa chứ. Nên rất là yêu thương, chiều chuộng nàng. Nhưng mà lão lại không biết rằng nàng kiếp trước từng là một thằng đực rựa, cho nên nàng rất ghét việc phải trở thành con gái, và mặc đồ của nữ nhân.
Rất nhanh chóng, Liên Liên liền nhưng lại trò phá hoại của công như vậy. Kiếp trước mặc dù giàu có bá đạo nhưng mà nàng vẫn là một con người, cho nên vẫn có một thú vui riêng cho bản thân. Đối với nàng chính là đọc đọc tiểu thuyết, nhất là những thể loại tu tiên kiểu như này. Nàng liền nhớ tới rằng, nếu tu luyện lên cảnh giới Nguyên Anh thì có thể xuất hồn ra mà đoạt xá kẻ khác. Nếu thế thì không cần phải lo lắng về việc nàng phải gắn bó với thân xác nữ nhân suốt phần đời còn lại nữa rồi. Nghĩ gì làm đấy, Liên Liên sau đó liền vào trong phòng riêng của mình mà bế quan tu luyện.
_..............._
Một thời gian sau, không rõ là bao lâu nữa. Nàng xuất quan. Giáo giác nhìn xung quanh, không rõ là bao lâu đã trôi qua, cảnh vật có rất nhiều đổi thay. Nàng trong suốt thời gian qua ngoại trừ ra ngoài ăn uống, còn lại đều dành hết thời gian cho việc tu luyện. Hết ở trong phòng riêng lại chuyển lên động phủ ở trên núi. Lần cuối cùng nàng xuất quan là khi nào cũng chả nhớ.
Nàng lúc này ở cảnh giới gì cũng không rõ võ, chỉ biết rằng nàng đã tu luyện qua cảnh giới Nguyên Anh khá là lâu rô, thế nhưng dù có xuất hồn được nàng cũng không thể nào đoạt xá được bất cứ kẻ nào. Sau khi vui mừng vì tu luyện lên Nguyên Anh nhưng đã thử qua hàng nghìn, thậm chí hàng vạn người cũng không lấy nổi một cơ thể nào có thể chữa đựng được linh hồn của Hoàng Minh. Liên Liên liền buồn rầu mà tiếp tục vào động phụ bế quan tu luyện với hy vọng rằng biết đâu lên cảnh giới cao hơn, liền có thể hóa giải được chuyện này ?
Đang lơ ngơ đứng giữa trời đất, nàng liền thấy một thanh niên nhỏ nhắn dáng người, gương mặt có một chút một tiểu nhân bỉ ổi, đôi mắt cáo hơi xếch lên đang gánh nước đi ngang qua. Hắn vốn là một tên chẳng ra gì, mồ côi từ nhỏ, du thủ du thực, lang bạt đây đó, may mắn có chút tài năng mà vào được Lăng Hư Cung. Gã này rất chi là dâm dê, bởi vì nhìn trộm nữ đệ tử tắm mà bị phạt gánh nước suốt ba năm liền cho tông môn. Liên Liên rất nhanh chóng tóm lấy gã thanh niên này mà gặng hỏi.
- Này tiểu tử, năm nay là năm bao nhiêu rồi ?
Người thanh niên này thấy kẻ đứng trước một mình dễ dàng dùng một cánh tay mà nhấc bổng cơ thể bản thân lên thì hốt hoảng. Nghĩ rằng đối phương chắc chắn cảnh giới cao hơn mình liền tỏ ra thái độ cung kính. Nhỡ đâu mình mà tỏ ra thái độ một chút thì lại bị ăn đập không chừng.
- Dạ thưa ngài ! Năm nay là năm 7482 ạ !
" Vãi ! Vậy mà đã 400 trôi qua kể từ ngày mình đến Lăng Hư Cung rồi ? "
Liên Liên ngạc nhiên suy nghĩ, không ngờ rằng vì quá chú tâm tu luyện không để ý đến thời gian, đã trôi qua nhanh như vậy rồi.
- Vậy... Vị huynh đệ này có thể thả tiểu bối ra được chưa ạ ?
- Cái gì ? Ngươi gọi ta là gì ?
Liên Liên bất ngờ, ngạc nhiên hỏi.
- Là vị huynh đệ ạ !
Người thanh niên kia đáp. Nghe thấy vậy liên liên lại nghi vấn :
- Ta là nữ nhân mà ?
- Nhưng mà ngực của ngài đâu có nhô lên như những nữ nhân khác ? Đây này !
Vừa nói, người thanh niên vừa làm ra cái hành động bóp lấy ngực của Liên Liên. Chỉ thấy ở đó phẳng lì như một bức tường.
- Tên dâm dê !
Mặc dù phần trí luôn khẳng định Liên Liên là năm nhân, nhưng cơ thể nàng lại là của nữ nhân. Bởi thế cho nên nên nàng có đôi chút... gọi là cảm giác phải bảo vệ tấm thân của mình. Liền theo đó song song với hành động bóp lấy ngực mình của nam nhân kia Liên Liên liền thẳng tay tát một cái vào mặt. Đồng thời khí tức của bản thân liền bộc phát.
Nhưng một tiếng bốp kiểu một quả dưa hấu bị đập vỡ vang lên vang lên. Chỉ thấy, có lẽ là do Liên Liên quá mạnh mà không biết không chế được đạo làm cho cây có tác vừa rồi hoàn toàn có thể đập sập một quả núi lại đánh trúng vào đầu của tên xấu số kia. Kết cục là toàn bộ cả người hắn nát bét dính chặt lên vách đá.
Liên Liên chố mắt ra nhìn cảnh tượng vừa rồi do mình gây ra. Nàng bàng hoàng còn đang đứng lời nhớ thì kỳ thì vô số những than ảnh từ đâu rồi nhiên bay tới.
- Tại hạ là Diệp Anh Phàm ! Tông chủ Lăng Hư Cung ! Xin hỏi quý tánh đại danh của tiền bối ?
Một lão già ăn mặc trang phục của lăng hư cung chắp tay vái lạy Liên Liên. Nàng thấy vậy liền cho rằng đây chắc là hậu bối của mình mình cũng không có đề phòng gì mà nói.
- Ta là Lăng Liên Liên ! Giá gia ta là Lăng Trí Tuệ ! Lão già ấy sao rồi !
Diệp Anh Phàm cùng đám cao tầng trưởng lão khác nhìn thấy trang phục của Liên Liên liền biết đây chính là người của phe của mình. Nhưng không ngờ nàng lại là cháu gái của tông chủ tiền nhiệm liền hết sức cung kính mà nói.
- Lăng trưởng lão đã phi thăng tiên giới được 300 năm nay rồi thưa Liên tiểu thư
- Ngon ! Vậy là không bị ép mặc đồ nữ nhân nữa rồi.
Diệp Anh Phàm và các trưởng lão còn đang thắc mắc thì Liên Liên liền nói :
- Các ngươi thử nói xem ta bây giờ đã là cảnh giới nào rồi ?
Sau đó làng liền đèn thả ra toàn bộ quy tắc của bản thân, liền trực tiếp làm ngất xỉu gần như toàn bộ bộ sinh linh trong vòng bán kính 500 dặm.
Tông chủ hiện thời cũng các trưởng lão liền méo mặt mà chịu uy áp. Cố gắng nói một câu :
- Xin Liên Liên cô nương rút lại uy áp của bản thân.
Diệp Anh Phạm hiện tại tu vi là Hợp thể trung kỳ, tuổi đời cũng đã hơn 700 năm thế mà lại không bằng một tiểu bối sinh sau mình. Nghĩ mà nó chán.
- Liên Liên cô nương cảnh giới hiện tại có thể nói là là đã tới Hoá Chân đại viên mãn !
- Hả ?????? Thế là lại sắp phải gặp lão già đáng ghét đó.
Lăng Liên Liên buồn bực mà thốt lên một câu. Với tu vi này thì nàng không sớm thì muộn cũng sẽ sắp phải phi thăng. Đến lúc ấy, lên đó lại phải chịu sự quản thúc của Lăng Tuệ.
- Thôi không bàn ! Ta về tông môn.
Liên Liên không nói mà rằng liền lăng không mà bay về phía tông môn. Để lại đám già đầu ở lại ngơ ngác.
.........._...........
Lần lần lại qua một thời gian sau, cảm thấy cuộc sống trong tông môn quá chán, Lăng Liên Liên quyết định xuống núi du ngoạn và tìm cách chữa cứu vớt bộ ngực của mình.
Liên Liên sau khi trải qua một hồi dằn ddằn vặt liền phải chấp nhận sống tiếp với thân phận nữ nhân.
Nhưng mà nói không tệ, cô dường như chính là bản sao của mẹ cô - Lã Phương Vi, ngoại trừ bộ ngực.
Với vẻ đẹp thanh thoát, có phần lung linh. Gương mặt chuẩn v-line với sống mũi cao, đôi mắt to tròn long lanh như triệu vì tình tú. Đôi môi nhỏ nhắn màu hoa anh đào. Mái tóc nàng dài, rất đẹp. Nàng cao 1m52, thân hình nhỏ nhắn, thướt tha, thùy mị. Vòng eo rất nhỏ, nhưng kiều hồn của nàng có phần hơi lớn hơn so với các nữ nhân khác. Ngoại trừ vòng một.
( Ta tả nữ nhân kém, tham khảo ảnh bìa )
" Hoàng Thiên Đại Lục ! Ta tới đây !!! "
Với tâm trạng hân hoan, Liên Liên xuất phát lên đường. Nàng cứ bay không ngừng nghỉ suốt nhiều ngày mà không mệt, không dừng lại cho tới khi gặp một cảnh náo động.
Phía dưới là một con hắc cự hùng - tứ giai yêu thú đang chuẩn bị vồ lấy một tiểu tử non rách dưới tàn tạ, xung quanh là là liệt những cái xác có cùng một kiểu y phục.
Bản thân Liên Liên không phải độc ác, càng không phải loại người thấy chết không cứu liên hạ xuống, tùy ý đá một cái bay đầu cự hùng. Xong xuôi mọi việc chuẩn bị bay tiếp thì bị ới theo sau gọi lại.
- Tiên nhân xin dừng bước !
Nàng rất bình tĩnh mà quay đầu hỏi :
- Chuyện gì ?
- Ngài... có thể đưa con theo cùng không ?
Hình ảnh cuối cùng mà Hoàng Minh nhận thấy là một chiếc xe tải lao tới hắn...
" Lão Thiên ! Ta đâu cần một kết cục như thế này đâu ? Sao ngươi lại phán định như vậy ? "
Dương gia gia thiếu ngày 20/02/2020 vong mạng.
...............................................
Hoàng Thiên Đại Lục - Phân Vương đế quốc. Có Dương gia gia tộc là một gia tộc cỡ nhỏ trong đế quốc này. Tại một một gian phòng rộng lớn, phía bên trong Không ngừng huyên náo. Còn ở bên ngoài, là một nam nhân trung niên ăn mặc trang phục cổ trang đi đi lại lại không ngừng lo lắng. Phía bên cạnh cũng có một số người khác đang ra sức khuyên nhủ Nam nhân kia bình tĩnh.
- Dương Chí ! Con cứ yên tâm !
- Nhưng mà... Chậc !
Vị trung niên mang tên Dương Chí kia tính nói gì đó nhưng sau đó một hồi suy nghĩ liền thôi.
Trong phòng bỗng vang lên tiếng trẻ khóc, cùng với đó là tiếng vui cười của mụ đỡ :
- Chúc mừng Dương gia ! Phương Vi phu nhân đã hạ sinh. Là một tiểu thư trắng trẻo !
Tiếng thở phào của Dương Chí thốt ra kèm theo đó là cánh cửa căn phòng bằng gỗ được mở, một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn vừa được cắt dây rốn đang được quấn bằng nhiều lớp vải nằm gọn trong vòng tay của bà đỡ. Dương Chí đưa tay ra đỡ lấy đứa bé.
- Đứa con bé bỏng của ta ! Ta sẽ mãi bảo vệ và che trở con.
Xung quanh, vô số người chúc mừng cho Dương Chí cùng đứa trẻ. Dương Chí sau đó liền bế đứa bé vào phòng , đưa đến bên cạnh vị Phương Vi phu nhân kia.
- Vi nhi ! Nàng xem con gái chúng ta, có xinh đẹp giống nàng không ?
Phương Vi phu nhân nằm bên cạnh vô lực ngắm nhìn đứa trẻ. Cả hai người đều dưng dưng dưng nước mắt mà cảm động. Bên cạnh Dương Chí, một tiểu hài tử 5-6 tuổi tò mò ngắm nhìn đứa trẻ.
- Dương Tự ! Đây chính là biểu muội của con đó ! Sau này làm biểu cả, con phải có trách nhiệm nó.
- Vâng ! Thưa phụ thân ! Con sẽ trở nên mạnh mẽ, làm một ca ca tốt, bảo vệ muội muội.
Bỗng nhiên một lão già lên tiếng, nhưng giọng lại rất âm trầm.
- Nào nào ! Vui mừng để sau ! Hai ngươi đặt tên cho nó đi. Đâu thể nào để cháu của ta lại không có tên được ?
- Vâng ! Thưa phụ thân ! Nó là con gái, nên tên để nàng đặt đi !
Dương Chí vâng lời phụ thân mình là Dương Kinh. Phương Vi phu nhân suy nghĩ một chút, sau đó liền đọc.
- Trong đầm gì đẹp bằng sen ?
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng.
Nhị vàng bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Dương Liên Liên.
- Hay ! Tên Hay !
- Phải phải ! Tên rất đẹp !
- ....
Vô số người liền lên tiếng khen lấy khen để. Hai vợ chồng Dương Chí liền mỉm cười hạnh phúc, chạm đầu vào nhau thủ thỉ với đứa trẻ trong lòng.
- Liên Nhi ! Chúng ta mãi yêu con.
..................................
Nhưng mà hạnh phúc đối với họ không kéo dài được quá bao lâu.
Một năm sau, vào một đêm trăng khuyết đỏ rực màu máu, Dương gia bị đạo tặc tấn công. Dương Kinh thân là gia chủ, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải thất thủ trước sự tấn công của kẻ địch.
Dương phủ nằm rất xa Phân Vương đô, xung quanh cũng không có tông môn, thế lực nào toạ trấn bởi thế rất nhanh bị tàn phá ghê gớm. Nam nhân, người già thì giết sạch, nữ nhân thì bị bắt, nhốt. Tài sản bị vơ vét sạch.
Ngày hôm đó, đáng lí ra là ngày mà Dương gia bị diệt tộc. Thế nhưng tình cờ may thay lại có một cao nhân rảnh rỗi đang du sơn ngoạ thủy bay ngang qua. Tiện tay liền quét sạch lũ cướp.
- Hửm ? Còn người sống ?
Vị cao nhân kia liền tìm kiếm dưới đồng ms đổ nát, phát hiện ra ở đó có xác một nữ nhân. Trong lòng người này là một đứa trẻ tầm một năm tuổi không hề có một vết xước đang say giấc. Hẳn là người này vẫn cố bảo vệ đứa trẻ này dù đã khuất.
- Xem ra cũng có một chút duyên phận !
Vị cao nhân lẩm bẩm một câu, sau đó liền bế đứa trẻ mà bay đi.
_..........._
Nhiều năm sau...
Lăng Hư Cung là một tông môn lớn tại Hoàng Thiên Đại Lục. Nơi đây là nơi quy tụ rất nhiều võ giả, đa phần là đệ tử tông môn. Chỉ thấy tại một đỉnh núi nọ có một tiểu la li đang liên tục nện quyền vào gốc cây.
" Aaaaaa ! Sao ta lại xuyên thành một nữ nhân chứ ? "
Phải ! Các bạn đoán đúng rồi đấy. Đây chính là Dương Hoàng Minh, hiện tại là Dương Liên Liên. Tháng sau khi chết đi linh hồn liền xuyên qua thế giới mà nhiều vào thân xác này. Năm xưa cả gia tộc của hắn... Bây giờ phải gọi là nàng.
Năm xưa cả gia tộc của nàng bị tàn sát, may mắn nàng lại được tông chủ Lăng Hư Cung tình cờ cứu giúp, mang về tông môn. Lăng Trí Tuệ thấy Liên Liên có tư chất hơn người lên nhận nàng làm cháu nuôi, bồi dưỡng tu luyện.
Liên Liên sở dĩ đang đấm vào gốc cây là vì xả tức. Mỗi lần nghĩ tới việc nàng là nữ nhân là đủ thấy bực rồi.
- Lăng Liên Liên biểu muội, phá hoại của công của tông môn tội không nhé đâu ! Cẩn thận gia gia muội lại nhốt muội lại mà giáo huấn riêng đấy.
Một vị sư huynh tốt tính nào đấy đi ngang qua liền nhắc nhở Liên Liên. Nàng rùng mình một cái liền nhớ đến những lần giáo huấn của gia gia nàng - tông chủ Lăng Hư Cung. Lão già đấy bắt nàng mặc những bộ váy lộng lẫy rồi dắt đi khắp nơi, nghĩ tới cảnh đấy thôi đã thấy xấu hổ rồi.
Lăng Trí Tuệ vui mừng vì cuối cùng lão cũng có một đứa cháu, mà lại là cháu gái nữa chứ. Nên rất là yêu thương, chiều chuộng nàng. Nhưng mà lão lại không biết rằng nàng kiếp trước từng là một thằng đực rựa, cho nên nàng rất ghét việc phải trở thành con gái, và mặc đồ của nữ nhân.
Rất nhanh chóng, Liên Liên liền nhưng lại trò phá hoại của công như vậy. Kiếp trước mặc dù giàu có bá đạo nhưng mà nàng vẫn là một con người, cho nên vẫn có một thú vui riêng cho bản thân. Đối với nàng chính là đọc đọc tiểu thuyết, nhất là những thể loại tu tiên kiểu như này. Nàng liền nhớ tới rằng, nếu tu luyện lên cảnh giới Nguyên Anh thì có thể xuất hồn ra mà đoạt xá kẻ khác. Nếu thế thì không cần phải lo lắng về việc nàng phải gắn bó với thân xác nữ nhân suốt phần đời còn lại nữa rồi. Nghĩ gì làm đấy, Liên Liên sau đó liền vào trong phòng riêng của mình mà bế quan tu luyện.
_..............._
Một thời gian sau, không rõ là bao lâu nữa. Nàng xuất quan. Giáo giác nhìn xung quanh, không rõ là bao lâu đã trôi qua, cảnh vật có rất nhiều đổi thay. Nàng trong suốt thời gian qua ngoại trừ ra ngoài ăn uống, còn lại đều dành hết thời gian cho việc tu luyện. Hết ở trong phòng riêng lại chuyển lên động phủ ở trên núi. Lần cuối cùng nàng xuất quan là khi nào cũng chả nhớ.
Nàng lúc này ở cảnh giới gì cũng không rõ võ, chỉ biết rằng nàng đã tu luyện qua cảnh giới Nguyên Anh khá là lâu rô, thế nhưng dù có xuất hồn được nàng cũng không thể nào đoạt xá được bất cứ kẻ nào. Sau khi vui mừng vì tu luyện lên Nguyên Anh nhưng đã thử qua hàng nghìn, thậm chí hàng vạn người cũng không lấy nổi một cơ thể nào có thể chữa đựng được linh hồn của Hoàng Minh. Liên Liên liền buồn rầu mà tiếp tục vào động phụ bế quan tu luyện với hy vọng rằng biết đâu lên cảnh giới cao hơn, liền có thể hóa giải được chuyện này ?
Đang lơ ngơ đứng giữa trời đất, nàng liền thấy một thanh niên nhỏ nhắn dáng người, gương mặt có một chút một tiểu nhân bỉ ổi, đôi mắt cáo hơi xếch lên đang gánh nước đi ngang qua. Hắn vốn là một tên chẳng ra gì, mồ côi từ nhỏ, du thủ du thực, lang bạt đây đó, may mắn có chút tài năng mà vào được Lăng Hư Cung. Gã này rất chi là dâm dê, bởi vì nhìn trộm nữ đệ tử tắm mà bị phạt gánh nước suốt ba năm liền cho tông môn. Liên Liên rất nhanh chóng tóm lấy gã thanh niên này mà gặng hỏi.
- Này tiểu tử, năm nay là năm bao nhiêu rồi ?
Người thanh niên này thấy kẻ đứng trước một mình dễ dàng dùng một cánh tay mà nhấc bổng cơ thể bản thân lên thì hốt hoảng. Nghĩ rằng đối phương chắc chắn cảnh giới cao hơn mình liền tỏ ra thái độ cung kính. Nhỡ đâu mình mà tỏ ra thái độ một chút thì lại bị ăn đập không chừng.
- Dạ thưa ngài ! Năm nay là năm 7482 ạ !
" Vãi ! Vậy mà đã 400 trôi qua kể từ ngày mình đến Lăng Hư Cung rồi ? "
Liên Liên ngạc nhiên suy nghĩ, không ngờ rằng vì quá chú tâm tu luyện không để ý đến thời gian, đã trôi qua nhanh như vậy rồi.
- Vậy... Vị huynh đệ này có thể thả tiểu bối ra được chưa ạ ?
- Cái gì ? Ngươi gọi ta là gì ?
Liên Liên bất ngờ, ngạc nhiên hỏi.
- Là vị huynh đệ ạ !
Người thanh niên kia đáp. Nghe thấy vậy liên liên lại nghi vấn :
- Ta là nữ nhân mà ?
- Nhưng mà ngực của ngài đâu có nhô lên như những nữ nhân khác ? Đây này !
Vừa nói, người thanh niên vừa làm ra cái hành động bóp lấy ngực của Liên Liên. Chỉ thấy ở đó phẳng lì như một bức tường.
- Tên dâm dê !
Mặc dù phần trí luôn khẳng định Liên Liên là năm nhân, nhưng cơ thể nàng lại là của nữ nhân. Bởi thế cho nên nên nàng có đôi chút... gọi là cảm giác phải bảo vệ tấm thân của mình. Liền theo đó song song với hành động bóp lấy ngực mình của nam nhân kia Liên Liên liền thẳng tay tát một cái vào mặt. Đồng thời khí tức của bản thân liền bộc phát.
Nhưng một tiếng bốp kiểu một quả dưa hấu bị đập vỡ vang lên vang lên. Chỉ thấy, có lẽ là do Liên Liên quá mạnh mà không biết không chế được đạo làm cho cây có tác vừa rồi hoàn toàn có thể đập sập một quả núi lại đánh trúng vào đầu của tên xấu số kia. Kết cục là toàn bộ cả người hắn nát bét dính chặt lên vách đá.
Liên Liên chố mắt ra nhìn cảnh tượng vừa rồi do mình gây ra. Nàng bàng hoàng còn đang đứng lời nhớ thì kỳ thì vô số những than ảnh từ đâu rồi nhiên bay tới.
- Tại hạ là Diệp Anh Phàm ! Tông chủ Lăng Hư Cung ! Xin hỏi quý tánh đại danh của tiền bối ?
Một lão già ăn mặc trang phục của lăng hư cung chắp tay vái lạy Liên Liên. Nàng thấy vậy liền cho rằng đây chắc là hậu bối của mình mình cũng không có đề phòng gì mà nói.
- Ta là Lăng Liên Liên ! Giá gia ta là Lăng Trí Tuệ ! Lão già ấy sao rồi !
Diệp Anh Phàm cùng đám cao tầng trưởng lão khác nhìn thấy trang phục của Liên Liên liền biết đây chính là người của phe của mình. Nhưng không ngờ nàng lại là cháu gái của tông chủ tiền nhiệm liền hết sức cung kính mà nói.
- Lăng trưởng lão đã phi thăng tiên giới được 300 năm nay rồi thưa Liên tiểu thư
- Ngon ! Vậy là không bị ép mặc đồ nữ nhân nữa rồi.
Diệp Anh Phàm và các trưởng lão còn đang thắc mắc thì Liên Liên liền nói :
- Các ngươi thử nói xem ta bây giờ đã là cảnh giới nào rồi ?
Sau đó làng liền đèn thả ra toàn bộ quy tắc của bản thân, liền trực tiếp làm ngất xỉu gần như toàn bộ bộ sinh linh trong vòng bán kính 500 dặm.
Tông chủ hiện thời cũng các trưởng lão liền méo mặt mà chịu uy áp. Cố gắng nói một câu :
- Xin Liên Liên cô nương rút lại uy áp của bản thân.
Diệp Anh Phạm hiện tại tu vi là Hợp thể trung kỳ, tuổi đời cũng đã hơn 700 năm thế mà lại không bằng một tiểu bối sinh sau mình. Nghĩ mà nó chán.
- Liên Liên cô nương cảnh giới hiện tại có thể nói là là đã tới Hoá Chân đại viên mãn !
- Hả ?????? Thế là lại sắp phải gặp lão già đáng ghét đó.
Lăng Liên Liên buồn bực mà thốt lên một câu. Với tu vi này thì nàng không sớm thì muộn cũng sẽ sắp phải phi thăng. Đến lúc ấy, lên đó lại phải chịu sự quản thúc của Lăng Tuệ.
- Thôi không bàn ! Ta về tông môn.
Liên Liên không nói mà rằng liền lăng không mà bay về phía tông môn. Để lại đám già đầu ở lại ngơ ngác.
.........._...........
Lần lần lại qua một thời gian sau, cảm thấy cuộc sống trong tông môn quá chán, Lăng Liên Liên quyết định xuống núi du ngoạn và tìm cách chữa cứu vớt bộ ngực của mình.
Liên Liên sau khi trải qua một hồi dằn ddằn vặt liền phải chấp nhận sống tiếp với thân phận nữ nhân.
Nhưng mà nói không tệ, cô dường như chính là bản sao của mẹ cô - Lã Phương Vi, ngoại trừ bộ ngực.
Với vẻ đẹp thanh thoát, có phần lung linh. Gương mặt chuẩn v-line với sống mũi cao, đôi mắt to tròn long lanh như triệu vì tình tú. Đôi môi nhỏ nhắn màu hoa anh đào. Mái tóc nàng dài, rất đẹp. Nàng cao 1m52, thân hình nhỏ nhắn, thướt tha, thùy mị. Vòng eo rất nhỏ, nhưng kiều hồn của nàng có phần hơi lớn hơn so với các nữ nhân khác. Ngoại trừ vòng một.
( Ta tả nữ nhân kém, tham khảo ảnh bìa )
" Hoàng Thiên Đại Lục ! Ta tới đây !!! "
Với tâm trạng hân hoan, Liên Liên xuất phát lên đường. Nàng cứ bay không ngừng nghỉ suốt nhiều ngày mà không mệt, không dừng lại cho tới khi gặp một cảnh náo động.
Phía dưới là một con hắc cự hùng - tứ giai yêu thú đang chuẩn bị vồ lấy một tiểu tử non rách dưới tàn tạ, xung quanh là là liệt những cái xác có cùng một kiểu y phục.
Bản thân Liên Liên không phải độc ác, càng không phải loại người thấy chết không cứu liên hạ xuống, tùy ý đá một cái bay đầu cự hùng. Xong xuôi mọi việc chuẩn bị bay tiếp thì bị ới theo sau gọi lại.
- Tiên nhân xin dừng bước !
Nàng rất bình tĩnh mà quay đầu hỏi :
- Chuyện gì ?
- Ngài... có thể đưa con theo cùng không ?