Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 37 : Đọc sách

Ngày đăng: 15:53 30/04/20


thật ra thì Lâm Vị Hi rõ như lòng bàn tay đối với danh sách hạ nhân này, nhưng nàng làm tân vương phi, tốt xấu gì cũng nên giả bộ một chút. Nàng giống như nghiêm túc lật xem danh sách, đôi mắt nhìn chằm chằm từng cái tên quen thuộc không khỏi thất thần. một lát sau, nàng nhàm chán thật sự, nhịn không được ngó đầu ra xem Cố Huy Ngạn.



"Vương gia, chàng đang xem cái gì vậy?"



Cố Huy Ngạn nghiêng gáy sách ra hiệu cho Lâm Vị Hi: "Thái Bạch âm phù."



"... Đây là cái gì?"



"Binh thư."



Lâm Vị Hi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Cố Huy Ngạn: "không phải vừa nãy chàng nóimấy ngày nay không cần để ý chuyện triều chính sao? Sao chàng còn xem binh thư làm gì?"



"Bây giờ xem sách cũng không sao cả. Ở chiến trường, chỉ một chút sơ sẩy thôi cũng phải đổi bằng mạng người. không ai có thể gánh vác được."



Cố Huy Ngạn nói câu này nhẹ nhàng như không, nhưng Lâm Vị Hi nghe thấy thì lại cómột loại cảm giác vô cùng tôn kính. Hành quân mười năm chưa từng thua trận, chiến tích này được báo lên triều đình bị thổi phồng lên, huy hoàng thịnh thế đến mức nào. Những người đứng nhìn như Lâm Vị Hi đương nhiên cảm thấy sợ hãi thán phục, thế nhưng với bản thân Yến vương mà nói thì sau cái thành tích lừng lẫy này, là bao nhiêu trách nhiệm cùng áp lực nặng nề.



Khi Lâm Vị Hi còn bé cũng được nghe đại trưởng công chúa Thọ Khang nói qua về chiến dịch Lang Sơn, Định Tương. Đây chính là trận chiến thành danh của Cố Huy Ngạn. Lâm Vị Hi vẫn nhớ rõ nàng đã từng quấn lấy ngoại tổ mẫu đòi bà giảng giải mấy lần liền. không nghĩ tới, nàng còn có cơ hội tiếp xúc gần gũi với nhân vật chính của những chiến dịch này.
Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi cười rạng rỡ như vậy, sau khi lấy lại tinh thần thì trong lòng có chút phức tạp, từ sáng sớm đến bây giờ mới có bao lâu mà hắn đã thất thần đến ba lần rồi. sự tự chủ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, trước mỹ sắc cũng không yếu ớt đến mức này chứ?



Lâm Vị Hi bắt gặp Cố Huy Ngạn có chút thất thần, nàng bước về phía trước nhích lại gần, đôi mắt long lanh ngước nhìn chằm chằm Cố Huy Ngạn: "Vương gia, chàng đangnghĩ gì vậy?"



Cố Huy Ngạn vẫn biết Lâm Vị Hi có một đôi mắt cực đẹp. Đôi mắt ấy trắng đen rõràng, bây giờ trong đó đang phản chiếu hình ảnh của Cố Huy Ngạn. Trong lòng Cố Huy Ngạn vẫn cảm thấy Lâm Vị Hi đứng gần mình quá, khoảng cách này đã sớm phá vỡ giới hạn tối đa về an toàn của hắn rồi. Dường như cả người Lâm Vị Hi đều vùi ở trong ngực của Cố Huy Ngạn, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận hơi thở của Lâm Vị Hi lạimột lần phả lên trên ngực của mình. Cố Huy Ngạn cảm thấy rất rõ nhịp tim của mìnhđang dần trở nên không có quy luật.



Cố Huy Ngạn không có cách nào xem nhẹ cảm giác kỳ quái ở khắp người mình, thế làhắn vịn bả vai Lâm Vị Hi ngồi xuống, vẻ mặt bình thường nói: "Lúc đọc sách, cả người cần phải đàng hoàng, không được phép ngả nghiêng."



Trong lòng Lâm Vị Hi một lời khó nói hết, nàng tức giận lườm Cố Huy Ngạn một chút, nhấc lên váy vòng qua phía sau hắn, nhảy xuống giường La Hán: "Vậy ta không nhìn nữa, sắp đến giờ Mùi, cũng có người đến thỉnh an ta rồi."



Lâm Vị Hi từ bên cạnh hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng linh hoạt giống con nai con, chỉ thoáng qua một chút, mùi hương nhàn nhạt bên người liền không còn nữa. Cố Huy Ngạn chưa kịp nói gì, đã thấy Lâm Vị Hi đổi lại giày, bước nhanh đi ra ngoài: "Uyển Nguyệt."



Uyển Nguyệt đáp dạ đi tới, Lâm Vị Hi đến cạnh Uyển Nguyệt, thấp giọng nói gì đó, Uyển Nguyệt liên tục gật đầu đáp ứng. Lúc nói chuyện chủ tớ hai người đứng rất gần, Cố Huy Ngạn lặng lẽ nhìn mấy lần, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt tập trung nhìn lên trang sách.



Mọi thứ đã yên tĩnh trở về quỹ đạo, cuối cùng cũng không có người quấy rầy nữa, lẽ ra Cố Huy Ngạn nên cảm thấy nhẹ nhõm. Thế nhưng hắn nhìn một lúc lâu, quyển sách trong tay vẫn chưa hề lật sang một trang mới…..