Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 78 : Đi hành cung nghỉ mát

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Quả nhiên mấy ngày sau khi Cố Huy Ngạn nói xong, trong một buổi lâm triều hoàng đế đề xuất mùa hè năm nay đi hành cung nghỉ mát, không muốn ở lại Tử Cấm thành.



Bên trong Tử Cấm thành cấp bậc nghiêm ngặt, cung điện trùng điệp, mỗi ngày triều thần vào triều đều cần cẩn thận từng li từng tí, cả quân lẫn thần đều câu nệ mất tự nhiên. Nếu như đến hành cung, không riêng chuyện nghị sự thuận tiện hơn rất nhiều, mà cách đó không xa lại là bãi săn bắn của hoàng gia, cả chính sự lẫn giải trí đều vẹn toàn đôi bên.



Đáng tiếc tâm ý của hoàng đế cũng không được thần tử tán thành, nhất là nhóm quan văn lấy Trương thủ phụ cầm đầu, mạnh mẽ phản đối hoàng đế rời khỏi đại nội, xuất cung ra ngoài. Nhiều năm qua Trương Hiếu Liêm vừa là thủ phụ lại là đế sư, tất cả mọi người đều quen với việc ông ta thay hoàng đế quyết định mọi chuyện. Lần này tất cả mọi người đều cho là giống với trước kia, cho dù thiếu niên hoàng đế có tư tâm, chỉ cần Trương thủ phụ không đồng ý, hoàng đế miễn cưỡng một hai, cuối cùng vẫn là sẽ nghe theo ý kiến của Trương thủ phụ thôi.



Nhưng mà chuyện đi hành cung này lại ồn ào rất lớn. Trong buổi tảo triều hoàng đế trực tiếp lạnh mặt, ngay cả buổi nghị sự sau tảo triều cũng hủy bỏ. Nhiều năm qua nội các vì phụ tá ấu đế, kiêm dạy bảo quân vương, mỗi ngày sau khi tan triều đều sẽ bị hoàng đế triệu đến cung Càn Thanh vì bệ hạ giảng sách thánh hiền. Lệ cũ này là do một tay Trương Hiếu Liêm dựng lên, mà bây giờ lần đầu tiên hoàng đế hủy bỏ buổi giảng sách của nội các, không thể nghi ngờ là hướng tất cả mọi người trong kinh thành tuyên bố, Tuyên Minh hắn bất mãn đối với cách làm của Trương Hiếu Liêm.Luatinh-Cungquanghang.com



một động thái rất trẻ con, nhưng ý nghĩa phía sau lại thật kinh khủng.



Về sau vẫn là Yến vương ra mặt chu toàn, đồng ý để hoàng đế đi hành cung nghỉ mát, nhưng phải có sự hộ tống cực kỳ nghiêm ngặt của quân đội. Trong ánh nhìn chăm chú của đồng liêu, hắn còn đi tới Trương phủ, tự mình làm thuyết khách cho thủ phụ cùng hoàng thượng. Mà Trương Hiếu Liêm cũng không phải là có ý nghĩ muốn mưu quyền soán vị. Chỉ là ông ta cho rằng là hoàng đế thì nên như thế nào, triều đình hoạt động ra sao. Ông ta đề ra một hoàng đế hoàn mỹ, đồng thời yêu cầu hoàng đế cũng phải giống với khuôn mẫu đó, thành một thánh quân như Nghiêu Thuấn trong lòng mình.



Nhưng mà sao lại có thể như thế được đây. Từ nhỏ Hoàng đế đã bị yêu cầu trở thành một minh quân, chính hắn ta cũng xác định như vậy. Nhưng mà chỉ cần hắn ta nói thêm hai câu cùng tiểu cung nữ bên người cũng sẽ bị thủ phụ nhắc nhở không thể làm Thương Trụ, ở gần một tiểu thái giám nào đó một chút cũng sẽ bị tận tâm chỉ bảo hắn nên thân hiền thần tránh xa tiểu nhân. Thậm chí hoàng đế trầm mê thư pháp, vẽ thêm mấy bức tranh chữ, cũng sẽ bị Trương Hiếu Liêm xụ mặt giáo huấn không thể mê muội mất cả ý chí.



Nhất là tất cả mọi người đều cảm thấy hoàng đế vẫn là hài tử, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ nghe theo Trương thủ phụ thôi. Chính điều này làm tăng thêm lòng đối nghịch của hoàng đế. Bá quan văn võ trong triều, đại khái chỉ có Yến vương không coi hoàng đế như hài tử. Hoàng đế nói nhiều lần, thế nhưng khi Cố Huy Ngạn nói chuyện với hắn ta, động một tí lại dùng kính ngữ "Bệ hạ", mặc dù có vẻ hơi xa cách, nhưng thời thời khắc khắc Cố Huy Ngạn đều tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận quân thần, ngược lại thỏa mãn lòng tự trọng của hoàng đế.



Có Cố Huy Ngạn ra mặt, Trương Hiếu Liêm đến cùng vẫn phải cho hoàng thượng mặt mũi. Nhưng mà cho dù nhượng bộ, ông ta cũng không chịu biểu hiện ra là đồng ý việc này, mà cáo ốm không ra, xin miễn tùy giá đi hành cung.



Mà sau khi hoàng đế biết thái độ khác thường, ngay cả ra vẻ quan tâm thân thể lão sư cũng không chịu, trực tiếp hạ lệnh đội ngũ xuất phát về hướng hành cung. Về phần thân thể thủ phụ không tốt, vậy thì ở lại kinh thành dưỡng bệnh cho tốt đi.



Chúng quan viên công khanh trong kinh thành đều ngửi được mùi khói thuốc súng nồng đậm, mặc dù trước kia đều có điềm báo, nhưng là chỉ cần tầng giấy cuối cùng của cửa sổ không bị chọc thủng, tất cả mọi người đều có thể vờ như không biết bày ra dáng vẻ thái bình giả tạo. Mà bây giờ, ngay cả công phu ngoài mặt hoàng đế cũng không nguyện ý duy trì nữa.



Đại biến đến mức này, đã gần ngay trước mắt rồi.



Hành cung xây ở phía tây nam kinh thành, lưng dựa vào núi, có sông bao quanh, cỏ cây um tùm. trên đồng cỏ nuôi dưỡng rất nhiều dã thú, chính là để cung cấp cho nhóm vương tôn quý tộc đến đây săn bắn vui đùa. Bởi vì trước quấn nước lưng tựa sơn, cho nên cho dù hành cung ở phía nam kinh thành, lại quanh năm nhiệt độ không khí ổn định, nhất là thích hợp nghỉ mát, cho nên cũng được cung nhân gọi là Hạ cung. Lối kiến trúc ở Hạ cung này khác một trời một vực so với kinh thành, ở đây khắp nơi đều trồng hoa cỏ, sân vườn cũng không giống kinh thành nghiêm ngặt tuân theo đẳng cấp cùng đối xứng, mà hoạt bát nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều.



Sau khi nghỉ ngơi ba bốn ngày, Lâm Vị Hi mới có thể dần ổn định, sắc mặt cũng không trắng bệch giống ngày đó vừa mới tới nữa. Thân thể này của nàng yếu ớt, cho dù sau khi sống lại Lâm Vị Hi tận lực điều dưỡng, nhưng mà từ trong bụng mẹ đã mang bệnh, bất kể dưỡng như thế nào cũng không kịp người thường.



Lâm Vị Hi tĩnh dưỡng thân thể, toàn bộ vương phủ đều lặng im vòng quanh nàng. Bây giờ nàng đã tốt hơn, đám người trong phủ lúc đi đường mới có chút khí sắc linh hoạt. Tình trạng của chủ mẫu trực tiếp ảnh hưởng đến diện mạo của toàn bộ phủ đệ.



"Vương phi, đây là thiếp mời của phủ Thừa Đức mời ngài đi ngắm hoa."




"Nếu như ngươi không thể bồi tiếp hoàng đế du săn, vậy thì công tử những nhà khác mời cũng không tiện có mặt. Mấy ngày nay ngươi đừng tới bãi săn nữa, khi nào cưỡi ngựa hồi kinh lại nói tiếp."



"Nhi thần hiểu rồi ạ!"



Bọn họ đang nói, đột nhiên nhìn thấy bên hành lang đối diện một nhóm người đi tới. Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn ánh mắt rõ ràng sáng lên, bước nhanh đón: "Vương gia."



một tiếng gọi này vừa ngọt lại giòn, sắc mặt Cố Huy Ngạn hòa hoãn rất nhiều, hắn đón được Lâm Vị Hi đang nhào tới, nhìn nàng cười nói: "Tại sao nàng cũng tới?"



Lâm Vị Hi kinh ngạc nhìn hắn: "không phải chàng nói muốn đi bãi săn cưỡi ngựa sao? Ta với chàng cùng đi a."



Ý cười trên mặt Cố Huy Ngạn không thay đổi, không nói một lời quay đầu nhìn người phía sau. Cố Minh Đạt lùi về phía sau hỏi mấy người, rất nhanh liền trở lại. Lâm Vị Hi tò mò nhìn mấy người kia, khó có dịp nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Minh Đạt vẻ xấu hổ, chỉ thấy hắn ta ôm quyền, thấp giọng nói: "Vương gia, là gã sai vặt ở ngoại viện nghe nhầm. Vương gia mới phân phó người đi tìm thế tử, để thế tử đừng tới bãi săn. hắn ta nghe ngược lại, cho nên mới truyền sai lời với vương phi."



Lâm Vị Hi nghe xong lập tức không muốn: "Đến y phục ta cũng thay xong rồi, chàng lại đột nhiên nói không đi?"



Cao Nhiên thấy thế, thấp giọng nói với Lâm Vị Hi: "Mẫu thân, nếu là hạ nhân truyền sai lời, vậy chúng ta vẫn nên trở về đi."



Nếu như không có hy vọng còn tốt, nhưng Lâm Vị Hi tràn đầy phấn khởi chuẩn bị đầy đủ để đi ra ngoài chơi, bất ngờ bị dội một gáo nước lạnh, chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu. Nàng tức giận, ngẩng đầu dùng đôi mắt tròn vo hung hăng trừng Cố Huy Ngạn một chút.



Cố Huy Ngạn chỉ có thể lui bước: "Nếu nàng đã thích đến thế, vậy thì để bọn họ dọn một chỗ cho nàng chơi vậy. Nàng biết cưỡi ngựa không?"



Lâm Vị Hi mừng rỡ, ngạc nhiên nói: "Lời chàng nói là thật sao?"



"thật."



Đôi mắt Lâm Vị Hi tỏa sáng, nếu không phải xung quanh còn có nhiều người như vậy, nàng đã muốn bổ nhào vào người Cố Huy Ngạn rồi: "Tạ vương gia! Ta không biết cưỡi ngựa, vương gia chàng dạy ta đi!"



Chu Mậu Thành cùng Cố Minh Đạt ngạc nhiên liếc nhau, ngay cả Cố Trình Diệu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cái gì, mấy giây trước đó không phải Cố Huy Ngạn mới nói trong khoảng thời gian này đừng tới bãi săn sao? Cố Huy Ngạn cảm thấy bọn hắn nhiều người như vậy đều là kẻ điếc sao, lật lọng cũng không cần nhanh như vậy đâu.



Các nam nhân ăn ý giữ vững trầm mặc, yên lặng theo ở phía sau, nhìn Yến vương phi vô cùng vui vẻ lôi kéo Yến vương đi về hướng chuồng ngựa.