Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 92 : Ngoài ý muốn

Ngày đăng: 22:22 27/06/20


Nhìn thấy Cố Trình Diệu, Lâm Vị Hi cũng kinh ngạc. Cố Trình Diệu ôn hòa có lễ, gật đầu thăm hỏi mọi người. Thế nhưng ánh mắt hắn ta đảo qua mỗi người, hết lần này tới lần khác lại không nhìn Lâm Vị Hi.



Quả thực là cố ý.



Cố Trình Diệu nói: "Phụ thân có việc gấp, không có cách nào đến đây được, cho nên mới lệnh cho con tới đón mẫu thân hồi phủ."



Nghe được nguyên nhân này đám người bừng tỉnh đại ngộ, trưởng công chúa Nhữ Ninh cười nói với Lâm Vị Hi: "Muội nhìn xem, ta đã nói cái gì nhỉ? Quả nhiên Yến vương không yên tâm về muội, cho dù chính mình không tới được, cũng phải để nhi tử tới đón a."



Đối với những lời trêu ghẹo như này thì Lâm Vị Hi tập mãi cũng thành thói quen, các nữ quyến đều nhìn nàng cười. Cố Trình Diệu đối mặt với cảnh tượng như vậy, chẳng biết tại sao lại có chút không được tự nhiên.



Lâm Vị Hi đứng trong ánh nắng vàng nhạt, một cơn gió từ phía sau nàng thổi tới, cuốn lên những chiếc lá vàng khô héo rụng trên mặt đất. Bởi vì nàng có thai, thần thái càng thêm dịu dàng nhu hòa, bây giờ lại mỉm cười đứng ở đó, dường như khắp người đều được bao phủ một tầng ánh sáng.



Cố Trình Diệu phát hiện chính mình lại đang nhìn Lâm Vị Hi, bàn tay hắn ta nắm chặt thành quyền, bất động thanh sắc dời ánh mắt đi.



Các nữ quyến từ biệt khá là phiền phức, xe ngựa đều là có sẵn, mà xung quanh cũng không có người không có phận sự, mọi người cười cười nói nói, cũng không vội đi ngay. Đề tài của chúng nữ nhân này thì đương nhiên các thiếu niên không có hứng thú, Cao Khác yên lặng rời khỏi nhóm nữ quyến, đi ra bên ngoài dắt ngựa của chính mình.



Cao Khác quay lưng lại, cho nên cũng không chú ý, mặc dù trên mặt Cao Nhiên là ý cười, mắt nhìn về phía trước, nhưng khóe mắt lại bí mật nhìn hắn ta một cái.



Cao Khác thành thạo giữ ngựa của mình, con ngựa này là sau khi hắn ta đến phủ quốc công, anh quốc công cố ý chọn cho hắn. Cao Khác vô cùng yêu thích con ngựa này, thế nhưng dù sao thời gian chung đụng cũng ngắn, ngựa còn chưa quen thuộc với Cao Khác, càng không cần nói đến chủ tớ ăn ý.



Cao Khác quen cửa quen nẻo giữ chặt dây cương, hôm nay không biết làm sao, khi hắn ta đến gần hơn thì con ngựa này lại vô cùng cáu kỉnh. Trong lòng Cao Khác ồ lên một tiếng, dắt dây cương cẩn thận vuốt ve lông bờm của nó, nghĩ xem muốn trấn an ngựa thì nên làm thế nào.



Con ngựa càng ngày càng nóng nảy, càng về sau Cao Khác phải dùng lực lôi kéo dây cương mới có thể ổn định được nó. Cao Khác âm thầm nhíu mày, hắn ta mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, thế nhưng còn chưa đợi hắn nghĩ ra vì sao, đột nhiên con ngựa phì mũi ra một hơi. Dường như là bởi vì hít vào thật nhiều không khí, lập tức con ngựa trở nên hung hăng hơn.





Cố Huy Ngạn thấy vẻ mặt thả lỏng từ chối cho ý kiến của Lâm Vị Hi, hắn chỉ nói đáp ứng nàng, cũng không nói đáp ứng nàng cái gì. Mặc dù Lâm Vị Hi là được Nhữ Ninh mời đi, nhưng không kịp thời đi đón nàng là do hắn sơ sẩy, không có đạo lý giận chó đánh mèo lên trưởng công chúa. Nhưng còn phủ anh quốc công, lại không phải chỉ một hai câu là có thể thoát thân.



"Vương gia..."



"Nàng an tâm nằm nghỉ đi." Cố Huy Ngạn chỉnh lại chăn cho Lâm Vị Hi, mặc dù động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vô hình lại bao bọc Lâm Vị Hi ở trong chăn gấm, "An tâm nghỉ ngơi, chuyện ở bên ngoài đã có ta."



Lâm Vị Hi cũng thật sự là mệt mỏi, nàng nằm an tĩnh trong chăn gấm, chỉ lộ ra một đôi mắt: "Vương gia, chàng nhớ kỹ chàng đã đáp ứng ta đấy."



"Ta nhớ rồi."



Rốt cục Lâm Vị Hi cũng yên tâm, tâm trí nàng cũng không nhịn được nữa, một lát sau đã ngủ thiếp rồi. Chờ cho Lâm Vị Hi ngủ sâu hẳn, sắc mặt Cố Huy Ngạn vẫn như thường, nhưng ánh mắt lại từng chút từng chút trở nên lạnh buốt. hắn đứng lên, trên mặt không nhìn ra là hỉ hay nộ.



Cửa phòng đóng chặt rốt cục mở ra, bờ môi Cố Trình Diệu giật giật, cuối cùng chỉ cúi đầu, cung kính gọi: "Phụ thân."



thật ra Cố Trình Diệu muốn hỏi tình hình của Lâm Vị Hi thế nào rồi, thân là con thì quan tâm thân thể của mẫu thân là điều rất bình thường, thế nhưng chẳng biết tại sao Cố Trình Diệu lại không nói ra lời. Cố Huy Ngạn cũng không có tâm tư nói tỉ mỉ, bước chân hắn không ngừng, vừa đi vừa nói: "Ra ngoài rồi nói sau."



Ở trong phòng chính đã có rất nhiều người, mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, không có một ai là sắc mặt không tái nhợt. Nghe được tiếng bước chân từ bên trong, tất cả đều đồng loạt đứng lên: "Yến vương."



Thần sắc Cố Huy Ngạn nhàn nhạt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trước một người: "Là ngựa của ngươi bị mất kiểm soát?"



Cao Khác cảm nhận được uy áp vô hình từ bốn phương tám hướng đè ép vào hắn. Trong lòng của hắn cười khổ, cho dù đã sớm đoán trước được, thế nhưng là chờ thật sự đối mặt với vị Yến vương truyền kỳ này, dù cho có chuẩn bị nhiều đến đâu thì cũng không có tác dụng. Cao Khác lấy lại bình tĩnh, biết hôm nay là một trận chiến cực kỳ khó khăn. Cả tiền đồ lẫn tính mệnh, thậm chí tương lai của toàn bộ phủ anh quốc công, tất cả chỉ là một câu nói của người ở trước mặt này thôi.



Có người muốn hại hắn ta, nhất là không muốn để cho hắn ta thuận lợi được nhận làm con thừa tự. Điều này hết sức rõ ràng.



Cao Khác lấy lại bình tĩnh, nói ra một câu mà đã suy nghĩ rất lâu, cân nhắc rất nhiều lần trên đường tới đây: "Hồi Yến vương, chuyện ngày hôm nay có điều kỳ lạ, có mấy lời tiểu sinh muốn nói riêng với ngài."