Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 11 :

Ngày đăng: 19:34 18/04/20


Chạy ra khỏi doanh trướng, cảnh tượng bên ngoài hỗn loạn tới mức khiến Nhược Nhất hơi kinh ngạc.



Lều trại và chiến xa vẫn còn nguyên vẹn khi cô tới lúc này giống như bị gió bão thổi qua, bừa bãi đổ sập trên nền đất, có binh sĩ vẫn còn hoảng hốt, có binh sĩ bận rộn làm cho chiến mã bình tĩnh lại, có binh sĩ nhanh chóng thu xếp mớ hỗn độn ngổn ngang trên mặt đất. Ngoài tiếng ngựa hí và tiếng bước chân lạo xạo, mọi người yên lặng làm công việc của mình, ánh mắt tò mò thăm dò chủ trướng.



Thấy Nhược Nhất chạy ra ngoài, tất cả đều sững người, ánh mắt dò xét càng phát sáng. Lúc này Nhược Nhất đâu còn tâm trạng để ý tới ánh mắt của người khác, cô cúi đầu, nhắm mắt lảo đảo chạy ra ngoài. Cô cũng không biết bây giờ mình phải đi đâu. Tất cả mọi thứ cô có ở thế giới này gần như đều tồn tại nhờ Thương Tiêu. Không có Thương Tiêu, chốn dung thân của cô ở đâu?



Muốn gặp hắn, cô điên cuồng muốn gặp hắn, nhưng khi gặp lại không biết phải làm thế nào. Trải qua nỗi tuyệt vọng trong quá khứ, cô nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối diện với hắn? Cho dù dùng vẻ mặt nào, Nhược Nhất đều cảm thấy mình đang tự sỉ nhục mình. Ngươi nhìn đi, người ta đã vứt bỏ ngươi như thế nào, sự quay lại của ngươi chỉ có thể mang lại phiền nhiễu cho họ mà thôi. Nhan Nhược Nhất, ngươi có thể đừng sống một cách khiến người ta phỉ nhổ như thế nữa được không…



Không biết đã chạy đến chỗ nào, Nhược Nhất không thể nhấc chân lên được nữa. Cô ngồi dựa vào gốc cây, ngây người nhìn trời xanh mây trắng, đến tận khi bầu trời lấp lánh ánh sao. Sau lưng là tiếng bước chân lạo xạo, Nhược Nhất không ngoảnh đầu, người đó đi tới bên cạnh, từ từ ngồi xuống, cùng cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.



“Tối nay là tịch nguyệt”.



Cửu Châu có hai mặt trăng, khi hồng nguyệt và lam nguyệt cùng tròn gọi là hỷ nguyệt, thích hợp dựng vợ gả chồng. Nhược Nhất đã nhảy xuống U Đô sơn đúng vào thời điểm hỷ nguyệt. Còn lúc cùng không có cả hồng nguyệt và lam nguyệt thì được gọi là tịch nguyệt, phù hợp làm tang, lo ma chay. Nhược Nhất đã gặp lại Thương Tiêu vào ngày hôm nay. Xem ra, ông trời rất không ủng hộ họ. Nhược Nhất mỉm cười chua chát. Cô đưa tay nhổ một ngọn cỏ dại, vừa nghịch vừa khàn giọng hỏi: “Tử Đàn tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”.



“Không có chuyện gì thì không thể tìm cô nương được sao?”.



“Giao tình giữa ta và tiểu thư không tốt tới mức đó”. Nhược Nhất vốn không phải là người gay gắt, bởi vì tính chất nghề nghiệp yêu cầu cô phải tiếp xúc với đủ loại người, khách hàng cũng sẽ có đủ loại yêu cầu cổ quái. Cô cần phải học được cách dùng sự khéo léo đưa đẩy để ngụy trang bản thân.
Tuyệt đối sẽ không hại Tiêu Nhi.



Ha, chẳng phải sao. Nhược Nhất nghĩ, Tử Đàn tính thật chuẩn. Cho dù Thương Tiêu trước đây đã nói gì, làm gì cô, một khi liên quan tới tính mạng của hắn, Nhan Nhược Nhất vẫn sẽ lao vào như một kẻ ngốc… Ai bảo cô quan tâm hắn.



“Được, ta đi”.



“Nhưng ta không biết thuật cưỡi mây, sẽ rất chậm”.



Không hỏi khó khăn, không hỏi nguy hiểm, chỉ lo lắng sẽ rất chậm, sợ không kịp. Ánh mắt Tử Đàn như sâu hơn, nụ cười nơi khóe môi càng lớn, “Không sao, tới Anh Lương không xa, nhiều nhất là hai tháng có thể quay về. Thời gian này ta sẽ giúp Tiêu Nhi điều hòa khí tức. Cô nương đi theo ta, ta viết thư gửi Anh Lương chủ, tới lúc ấy hắn nhìn thấy thư sẽ không làm khó cô nương”.



***



Nhược Nhất cầm thư, Tử Đàn sai binh sĩ sắp xếp chỗ ở cho cô. Nàng ta cười nói: “Ồ, cách chủ trướng không xa, chắc là buổi tối còn có thể nghe thấy tiếng đàn”.



Nhược Nhất không nói gì, Thương Tiêu thạo chơi đàn, đây có lẽ là một trong những sở thích ít ỏi của hắn. Nhược Nhất đã từng nghe Thương Tiêu đàn suốt một đêm bên gối của Tử Đàn, thổ lộ nỗi tương tư, buồn bã vì ly biệt… Kìm nén nỗi chua xót trào dâng trong tim, Nhược Nhất vén màn cửa, rảo bước đi ra.