Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 14 :

Ngày đăng: 19:34 18/04/20


Ba ngày sau. Lục Vũ trấn.



Lục Vũ trấn là một nơi may mắn, đến nay vẫn chưa chịu ảnh hưởng của chiến hỏa. Đi trên đường ba ngày, Nhược Nhất nhìn thấy hiện trạng của Cửu Châu mà không khỏi thở dài. Trong những thôn làng nhỏ không có một bóng người, cũng không biết là đi lánh nạn hay là đã chết trong các cuộc chiến tranh, người chết, kẻ lưu vong. Những căn nhà trống cũ kỹ phải dãi nắng dầm sương giống như những ông lão bệnh tình nguy kịch hết phương cứu chữa, tuyệt vọng và đau đớn nhìn thế giới thê lương này.



Nhược Nhất nghỉ một đêm trong khách điếm của thị trấn. Ngày hôm sau, khi cô đang ăn bánh bao trong đại sảnh thì nghe thấy thông tin: Tầm Thường cung bị yêu quái thân phận bất minh khiêu chiến. Có người nói, yêu quái đó là liên hoa tinh toàn thân đen sì, có người nói là nữ quái hắc phong yêu lực vô song, có người nói là ngưu ma nữ đầu mọc sừng. Các lời đồn nhiều vô kể, nhưng điều duy nhất có thể xác định là kẻ gây chuyện này là nữ.



Ả ta công trạng phi phàm, Tầm Thường cung có bốn tòa cung điện màu vàng kim thì bị hủy ba tòa, trong đó có một tòa nổ thành tro vàng, gió thổi qua liền bay theo đường chân trời, trông vô cùng đẹp mắt. Nghe nói cuối cùng nếu không phải Quý Tử Hiên đích thân ra tay, thì Tầm Thường cung vốn được mệnh danh là cung điện mặt trời sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.



Ban đầu Nhược Nhất tưởng là yêu tộc phái người đi gây chuyện. Nhưng nghĩ lại, nếu yêu tộc làm, vì sao chúng chỉ tàn phá cung điện mà không giết người. Rõ ràng là kẻ có dụng tâm muốn gây ra tranh chấp giữa tiên và yêu. Liệu là ai nhỉ…



Nhược Nhất đang nghĩ đến thất thần, đại sảnh khách điếm huyên náo bỗng nhiên yên lặng. Khách dùng bữa đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa. Người bước vào mặc một chiếc áo dài màu nâu hết sức bình thường, tóc dài ngang vai, búi cao trên đỉnh đầu. Hắn chậm rãi bước vào, thư thái giống như đang đi dạo trong vườn nhà. Hắn dừng lại sau lưng Nhược Nhất, cười nói: “Ta tìm Nhan cô nương mất bao lâu!”.



Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Nhược Nhất cảm thấy toàn thân lạnh giá, cô quay phắt lại, chỉ thấy Thái Phùng cười khì khì nhìn mình. Cô gần như tránh ra phía sau theo phản xạ, nhưng chân vấp vào chân bàn, ngã ngồi dưới đất, bộ dạng vô cùng thảm hại.



“Cô nương hà tất phải hoảng sợ như vậy, tại hạ chẳng qua là thay chủ nhân tặng món quà mà thôi”. Nói rồi, hắn lấy trong ngực ra một tờ bùa chú, Nhược Nhất thấy tình thế không ổn liền bò dậy co cẳng chạy.



Dù gì cũng đã từng rèn luyện khi ở cạnh Thương Tiêu, cô vẫn có chút bản lĩnh không nhũn chân vào lúc nguy nan.




“Cẩn thận!”. Nhược Nhất không khỏi hét lên. Nam tử thần bí không kinh sợ, vẫn trầm lặng tiến lên trước, hắn khẽ bắt quyết bằng tay phải, lòng bàn tay đưa lên trước, kết một lớp màng ánh sáng trên không. Nhược Nhất biết rằng, đó là kết giới. Kết giới đa phần là để phòng thủ, kẻ địch chạm vào phần lớn sẽ bị bật ra. Không ngờ kết giới này không giống bình thường. Mã Phúc lao tới va vào kết giới, bị dính chặt vào đó, nó giãy giụa, nhưng giống như rơi xuống đầm lầy càng giãy càng lún sâu. Bỗng nhiên, nam tử thần bí động thủ, từ từ bóp cổ Mã Phúc.



Hắn dừng bước, lòng bàn tay trái ngưng kết một chùm sáng trắng, không nhanh không chậm đập vào tim Mã Phúc. “Keng” một tiếng khe khẽ, tứ chi đang giãy giụa của Mã Phúc cứng đờ, sau đó, một ngọn lửa màu trắng bao trùm toàn thân nó, trong chốc lát, tên quái thú không đầu này liền hóa thành một làn khói xanh và hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.



Nhược Nhất chưa từng nhìn thấy ai có thể giết chóc một cách dịu dàng nho nhã đến thế, cho dù là Thương Tiêu, khi động sát ý cũng sẽ không tự chủ mà toát ra vẻ mạnh mẽ ác liệt. Nhưng phép thuật của nam tử bịt mặt này vô cùng trong sạch, giống như nhà Phật đang siêu độ linh hồn, không hề mang một chút sát khí.



Tay của nam tử thần bí vung trên không trung, giống như cầm thứ gì đó. Nhược Nhất chăm chú nhìn, chỉ có thể thấy một chút ánh sáng yếu ớt đang nhấp nháy. Hắn nhét thứ đó vào người, khuôn mặt được che kín khẽ quay ra sau, nhìn thấy Nhan Nhược Nhất đang thừ người ra, khóe môi hắn khẽ động, lại chậm rãi đi lên phía trước. Tiếng chuông lanh lảnh vang lên sau lưng hắn, giống như một điệu nhạc vĩnh viễn không phổ thành bài hát, “reng reng leng keng”, cùng với sự biến mất của chủ nhân, tiếng chuông cũng dần dần mất dấu.



Lúc này, Nhược Nhất ổn định lại tinh thần trong cơn kinh ngạc. Lúc nãy, trước khi nam tử ấy đi, đã cười với nàng sao? Không, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là từ khi nam tử ấy xuất hiện đến khi hắn biến mất, tri giác và phản ứng của cơ thể Nhược Nhất ít nhất là đã giảm đi ba nhịp! Ban đầu, cô không cảm nhận được, đến khi nam tử ấy đi xa, cô muốn bước đi mới nhận thấy cơ thể khác thường.



Có lẽ, lúc nãy động tác của Mã Phúc không trở nên nhanh hơn mà là cô đã trở nên chậm chạp! Nhược Nhất tuyệt đối sẽ không đờ đẫn tới mức này vì một hình bóng có chút quen thuộc, cách giải thích duy nhất là người này ngay từ đầu đã thi triển phép thuật với cô, khiến tri giác của cô trở nên chậm chạp. Nhưng vì sao chứ? Người này rốt cuộc là ai…



Tuy nhiên người cảm thấy khó hiểu không chỉ có Nhược Nhất. Thái Phùng đứng trên không suy nghĩ rất lâu, vung tay áo cưỡi mây bay đi.



Qua chuyện này, Nhược Nhất tất nhiên không thể đứng chờ tại chỗ, cô vẫn phải tiếp tục lên đường, xuất phát tới Anh Lương sơn. May mà ngân lượng của Nhược Nhất vẫn còn, cũng không có gì phải mang theo, cô bèn không quay về khách điếm nữa. Nhược Nhất đi tới dòng sông lạnh giá gần đó để rửa mặt, chỉnh sửa phục trang rồi tiếp tục lên đường. Bây giờ cho dù gặp chuyện gì Nhược Nhất cũng phải kiên cường, bởi vì không còn ai có thể làm chỗ dựa cho cô nữa.