Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 20 :

Ngày đăng: 19:34 18/04/20


Cửu Man vặn mình trên không, chín cái đầu rồng cùng lúc gầm rú, âm thanh như khóc, như muốn khiến đất trời động lòng thương.



Tử Ly cau mày, một quầng sáng lập tức xoẹt qua quanh thân mọi người rồi nhanh chóng biến mất.



Nhược Nhất bịt chặt hai tai, cô vốn tưởng tiếng gầm rú này sẽ khiến cô chấn động tới ộc máu mồm, nhưng không ngờ lần này dễ chịu hơn rất nhiều. Nhược Nhất biết chắc là có người tương trợ. Cô bất giác nhìn ra sau, mong tìm kiếm hình bóng người áo đen bịt mặt nhưng lại không thấy gì. Trốn rồi sao? Nhược Nhất nghĩ: Lát nữa ngươi sẽ phải ra ngoài thôi!



Cửu Man hiện thế chân thân, chưa thể hóa thành hình người, chứng tỏ yêu lực vẫn chưa hồi phục. Bây giờ chính là lúc hắn thiếu sức mạnh. Nhưng cho dù Cửu Man suy yếu thế nào, cho dù hắn không dùng yêu lực thì cũng thừa sức đè chết mấy người họ. Huống hồ, yêu lực của hắn vốn dĩ có thể sánh ngang với Thương Tiêu, lạc đà gầy yếu nhưng vẫn to hơn ngựa, ba người họ và Cửu Man hoàn toàn không phải là đối thủ ngang sức!



Hơn nữa, bây giờ con yêu quái ấy cứ ở lỳ tại Anh Lương sơn, có lẽ là vì Vân Chử đã chắn đường nó, cũng có thể là nó kiếm ăn ở đây, chờ hồi phục thể lực. Lát nữa nếu Cửu Man muốn ăn thịt ba người họ thì e là không ai có thể chạy thoát. Bây giờ Tầm Thường cung không phái người tới diệt yêu, họ lại không có thời gian xin sự trợ giúp của Anh Lương chủ, đại quân của yêu tộc ở xa ngàn dặm… Vì thế, chỉ có thể tự mình cứu mình thôi sao?



Nhược Nhất cảm thấy rất bất lực. Bây giờ cô đang đối diện với yêu thú thượng cổ – kẻ bị thần minh phong ấn. Cô vừa không đánh được vào vùng hạ bộ của hắn, càng không có cách nào nhổ nước bọt vào mắt hắn. So với hắn, hắc xà tinh và yêu quái đầu người mình hổ trước đó cũng chỉ là hạng tép riu mà thôi.



Cục diện này hoàn toàn bế tắc.



Nếu Thương Tiêu ở đây, có lẽ hắn có thể xoay chuyển tình thế. Nhưng Thương Tiêu mới phá phong ấn không lâu, lực phong ấn trong người vẫn chưa được giải, nếu lúc này đụng độ với Cửu Man, chắc chắn khí ma sát trong cơ thể Thương Tiêu sẽ bị dẫn ra. Đến lúc ấy Cửu Man có thể bị xé tới mức tan xương nát thịt, nhưng đánh thức một Ma Vương thì quả là nguy hiểm…



Nhan Nhược Nhất chưa bao giờ dám mang Thương Tiêu ra đánh cược. Phải làm thế nào đây?



“Thiên Tố…”. Vân Chử đang hôn mê, mơ màng gọi, miệng vẫn ộc máu khiến người ta kinh hãi. Chắc chắn là khi quyết đấu với Cửu Man, Vân Chử đã bị nội thương rất nặng.



Lúc này Thiên Tố đã hóa hình người, vừa run rẩy nắm tay Vân Chử vừa khóc lóc nói: “Thiếp đây, thiếp đây”, cũng chẳng cần quan tâm xem Vân Chử có thể nghe thấy hay không.




Cuối cùng Nhược Nhất tìm thấy một hang núi. Nơi này rất gần chỗ Cửu Man, nhưng sắc mặt của Vân Chử quá nhợt nhạt, Nhược Nhất không yên tâm nên quyết định trốn tạm ở đó.



Thiên Tố đặt Vân Chử xuống rồi loạng choạng ngồi xuống bên cạnh. Nhược Nhất lo lắng nhìn nàng, rồi lại lo lắng nhìn về phía cửa hang. Nhược Nhất vẫn không yên tâm, Tử Ly dù tài giỏi đến đâu nhưng đối thủ lại là yêu thú thượng cổ…



Thương Tiêu có giúp Tử Ly không? Nhược Nhất nghĩ, chắc là có. Cô luôn cảm thấy Tử Ly và Thương Tiêu có mối quan hệ nào đó, mặc dù khi đại chiến với hắc xà tinh lần trước, họ tỏ ra thù ghét nhau.



“Nhược Nhất”, Thiên Tố bỗng nói: “Không cần lo lắng cho chúng tôi, hang này tuy gần nhưng vẫn có thể nấp tạm được. Ta sẽ bảo vệ Vân Chử, cô nương cứ đi giúp Tử Ly đi”.



Nhược Nhất sững người, hoang mang nói: “Ta?”. Bỗng nhiên cô mỉm cười tự giễu, “Ngay cả giết con gà ta còn chẳng dám thì sao có thể giúp hắn được, ta mà đi còn làm liên lụy tới hắn ấy chứ”.



Thiên Tố càng sững sờ, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Nhược Nhất hà tất tự hạ thấp mình như vậy, với năng lực của cô nương, chắc chắn cô nương có thể giúp được”.



“Ha, đôi khi ta có vài biện pháp quỷ quái, nhưng thật sự ta không đủ khả năng đối phó với tên yêu thú ấy”.



“Nhược Nhất”. Thiên Tố im lặng một lúc rồi nói: “Chẳng lẽ cô nương không biết sức mạnh của mình sao?”. Nhược Nhất giật mình. Thiên Tố gượng cười một tiếng rồi nói: “Nhược Nhất thật may mắn, cô nương có được sức mạnh như vậy mà không biết, quả là may mắn”.



Sức mạnh… Cô có thể có sức mạnh gì?



Ấn ký sau cổ khẽ tỏa ra hơi lạnh, Nhược Nhất bỗng nhớ lại cảm giác có một luồng khí kỳ quái đi vào cơ thể khi bị Thương Tiêu cắn. Thương Tiêu đã làm gì? Rõ ràng Võ La nói, dấu ấn này chỉ khiến thể chất của người nhận ấn tốt hơn mà thôi, lấy đâu ra sức mạnh to lớn cơ chứ?