Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 28 :

Ngày đăng: 19:35 18/04/20


Cảm giác choáng váng càng lúc càng mãnh liệt.



Luồng sáng trắng trước mắt tản ra, đúng lúc Nhược Nhất như sắp rơi vào đó, bỗng một luồng sức mạnh không biết từ đâu ập tới, kéo cô ra khỏi cảm giác choáng váng. Nhược Nhất mở to mắt, cảnh vật phía trước vô cùng rõ ràng. Vẫn là bậc thềm đá xanh, mấy vết lõm trên sơn môn của Anh Lương vẫn đổ nát. Có điều, các môn đồ của Anh Lương đều tập trung trên thềm đá, hiếu kỳ nhìn hai người họ.



Mạc Mặc cũng mở to mắt. Cô ấy nhìn xung quanh vẻ khó hiểu, lại nhìn Nhược Nhất, rồi lại nhìn lòng bàn tay mình vẻ lạ lùng: “Sao… sao vẫn còn ở đây?”.



Mạc Mặc… thi triển phép thuật thất bại? Tính cách của cô nàng Mạc Mặc này tuy hơi khó đỡ, nhưng trình độ ma pháp thì khỏi bàn. Sống cùng Mạc Mặc hai năm, cô ấy đã dùng không ít phép thuật, nhưng Nhược Nhất chưa bao giờ thấy cô ấy thi triển phép thuật thất bại.



Lẽ nào… Nhược Nhất sờ dấu ấn sau cổ, sợ hãi liếc nhìn “chàng phù thủy” có chút luống cuống sau khi thi triển phép thuật thất bại, nói: “Mạc Mặc, tôi nghĩ, chúng ta tạm thời không thể quay về được”.



“Cái gì?”. Phù thủy trong lúc luống cuống không hề nghe Nhược Nhất nói, ra sức sờ mó cơ thể mình từ trên xuống dưới: “Có muỗi sao? Có muỗi dính trên người tôi sao? Nhan Nhược Nhất, nhìn xem trên người cô có muỗi không? Đã nói với cô rồi, không được chạm vào vật sống ở thế giới này! Mau đập muỗi hay bọ chét gì gì đó đi”.



Nhược Nhất khó nhọc nói: “Mạc Mặc… có lẽ là vì cái này…”.



Lúc ấy Mạc Mặc mới nhìn Nhược Nhất, Nhược Nhất chỉ ra sau tai. Mạc Mặc vén tóc cô, thấy ấn ký màu đen lồi ra, cô ấy lập tức cau mày: “Chú ấn? Ai hạ cho cô?”.



Nhược Nhất thở dài.



“Thương Tiêu?”.



Nhược Nhất chán nản gật đầu. Mạc Mặc liền bốc hỏa: “Được lắm! Hắn chỉ dám ức hiếp cô thôi, đi! Đi bảo hắn giải ấn!”. Nói rồi Mạc Mặc xông vào sơn môn.



“Hắn không biết giải”. Nhược Nhất kéo Mạc Mặc lại, “Lúc nãy hắn đã nói rồi, hắn không biết giải ấn”.


“Hứ, ai thèm”. Mạc Mặc lườm cô một cái, sau đó lại cau mày nói: “Nhưng, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng chú ấn này với sức mạnh trong cơ thể cô là do hai người làm ra, người hạ ấn cho cô là Thương Tiêu, vậy thì người cho cô sức mạnh này là ai?”. Mạc Mặc liếc nhìn Nhược Nhất vẻ chê bai, “Cho dù là ai thì cũng xui xẻo chết đi được, ai lại gửi gắm sức mạnh lớn thế này cho một người hoàn toàn không thể sử dụng được nó cơ chứ”.



Nhược Nhất không bận tâm tới Mạc Mặc, nhưng cô nhớ ra một chuyện quan trọng: “Mạc Mặc, vậy cô thi triển phép thuật thất bại là vì chú ấn này hay là tại sức mạnh trong cơ thể tôi?”.



“Sức mạnh trong cơ thể cô chắc chắn không liên quan, nó đâu phải là vật sống. Chỉ có điều theo lý mà nói, chú ấn này không phải vật sống, có lẽ cũng không liên quan tới nó. Nhưng nếu chúng ta không đi được, chỉ có thể là vì…”.



Vẻ mặt của Mạc Mặc có chút nghiêm trọng, Nhược Nhất luống cuống: “Vì cái gì?”.



“Bởi vì chú ấn này kết nối cô với một vật sống khác”.



“Hả?”. Nhược Nhất bật cười, “Giống như hai chiếc máy tính được kết nối với nhau sao?”.



Mạc Mặc nhìn Nhược Nhất một lúc rất lâu, thần sắc có chút kỳ quái: “Nhan Nhược Nhất, có một loại chú sẽ gắn mạng của người thi chú và người nhận chú với nhau, đồng sinh cộng tử, nếu một người chết thì người kia cũng không sống được. Rõ ràng chúng ta không chạm vào bất kỳ vật sống nào nhưng lại không đi được, chỉ có thể là vì Thương Tiêu kết nối mạng của cô và hắn với nhau”. Mạc Mặc như bỗng nhớ tới người nào đó, sắc mặt trở nên dịu dàng, “Giống như… dùng mạng của hắn để giữ lấy cô”.



Nhược Nhất sững sờ, đồng sinh cộng tử với Thương Tiêu? Cô nghĩ, bây giờ cuối cùng mình cũng hiểu được ý Thương Tiêu khi hắn nói: “Đến lúc ấy, nàng muốn kết cục thế nào ta cũng sẽ theo nàng”. Muốn kết cục gì cũng sẽ theo cô, cho dù là cô đồng ý khuất phục làm tình với hắn, hoặc cho dù cô thà chết cũng không chịu làm tình với hắn, Thương Tiêu cũng đều theo Nhan Nhược Nhất. Thì ra Thương Tiêu đã dùng phương thức khó hiểu như vậy để nói: Nàng muốn sống, ta theo nàng, nàng muốn chết, ta cũng theo nàng.



Nếu một người đàn ông chịu đối xử với một người con gái như thế thì Nhược Nhất không biết nên dùng lý do gì để thuyết phục bản thân rằng: Thương Tiêu không yêu mình. Đột nhiên khóe mắt của Nhược Nhất cay cay: “Mạc Mặc, tôi… hình như tôi có chút kỳ lạ”.



Nhìn bộ dạng của Nhược Nhất, Mạc Mặc thừa hiểu tình cảm của Nhược Nhất với Thương Tiêu là thế nà. Bây giờ muốn cô gái ngốc nghếch này quay về thế giới hiện tại, ngay cả nữ phù thủy thiếu tinh tế nhạy cảm như cô cũng cảm thấy mình đang chia rẽ uyên ương. Thực ra, để Nhan Nhược Nhất ở lại thế giới này cũng tốt, dù sao thì cơ thể cô ấy cũng sẽ không bị bài xích. Mạc Mặc thở phào, đang định mắng Nhược Nhất vài câu, bắt Nhược Nhất đi tìm kiếm tình yêu của mình, thì ở cửa có một tà áo trắng lướt qua, Mạc Mặc liếc mắt nhìn: Ha, đến thật đúng lúc.



Chớp chớp mắt, Mạc Mặc làm ra vẻ thở dài một tiếng, nói vẻ thương tình: “Ban đầu, nhìn thấy nàng bị ép tới mức ấy, hắn cũng không tới cứu nàng, ta thực sự rất không thích Thương Tiêu. Nhưng… Nhược Nhất, nàng hãy nói với ta, bây giờ rốt cuộc nàng còn yêu hắn không?”.



Nhược Nhất không kìm được nước mắt: “Ta… Ta…”.