Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 47 :

Ngày đăng: 19:35 18/04/20


Không Tang.



Hai trăm năm trước, kết giới của Không Tang tuy bị ma khí phá vỡ một lần, nhưng được sự bồi đắp của linh khí đất trời suốt hai trăm năm, kết giới do thần tiên ban tặng này dần được kết lại. Thác nước đổ từ trên vách núi xuống đầm nước xanh biếc làm bắn lên những bọt nước màu bạc. Dòng nước trong xanh lững lờ trôi theo bờ sông được tạo thành từ những mảnh đá vụn.



Nhược Nhất múc hai thùng nước bên bờ sông, khó nhọc xách về phía rừng núi. Cô đi qua sườn núi có cỏ cây xanh biếc là tới một căn nhà trúc. Ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen tích tụ như sắp sập xuống tới nơi, cô thở dài. “Sắp phải ứng kiếp rồi”.



Nhược Nhất bước vào sân, Mạc Mặc đang nằm trên ghế bập bênh trước cửa ngủ gật, không hề có vẻ lo lắng. Nhược Nhất đặt thùng nước xuống, khâm phục nói: “Mạc Mặc, cô vô ưu vô lo thật đấy. Sao? Bây giờ biết rõ sống chết rồi nên định ra sao thì ra à?”.



Mắt phượng từ từ mở ra, Mạc Mặc nhìn bầu trời đen kịt, chậm rãi ngồi dậy, bóp tay bóp chân nói: “Vô ưu vô lo cái con khỉ, thế giới này vô cùng tuyệt diệu, tôi vẫn chưa hưởng thụ đủ. Mỗi tội tay chân tôi phù thũng, tôi không còn sức lực chạy nhảy cả ngày như cô”.



Nhược Nhất liền thấy dở khóc dở cười: “Cô tưởng tôi muốn ngày nào cũng chạy nhảy như con khỉ vậy sao? Chẳng phải tôi làm thế là để nuôi hai mẹ con cô sao? Đứa trẻ này nếu sinh ra, nó phải gọi tôi là mẹ”.



“Nó gọi cô là mẹ thì gọi tôi là gì?”.



Nhược Nhất nghe câu này thì lấy làm lạ, nói: “Chẳng phải cô là cha nó sao?”.



Mạc Mặc bừng tỉnh, gật đầu: “Ừm, cô nói như vậy thì đến lúc ấy tôi có phải dùng lỗ đít để để nó ra không?”.



Nhược Nhất nghiêm túc nói: “Chắc chắn rồi”.



“Nếu đã như vậy”, vẻ mặt của Mạc Mặc càng nghiêm túc, cô quay người, vỗ mông mình và nói: “Mẹ thằng cu, nhân lúc này em hãy giúp anh vận động đi”.



Cuối cùng khóe miệng Nhược Nhất giật giật, cô chịu lép vế: “Thôi được, cô thắng rồi”.



Mạc Mặc ngửa mặt lên trời cười lớn, đang định chế giễu Nhược Nhất vài câu thì bỗng cau mày.



“Sao vậy?”.
Nhược Nhất quấn chặt quần áo của nó, định nhảy xuống nước, nhưng cô chưa kịp nhảy xuống thì một tia sấm sét kinh thiên động địa lại giáng xuống.



Ngay tức khắc một trận cát bụi cuốn tung bên hồ nước, đến khi cát bụi lắng xuống, Nhược Nhất dụi mắt nhìn, tia sét đang nổ bép bép dưới hồ nước. Nhược Nhất im lặng, cô đã quên nước là thứ dẫn điện.



Nhược Nhất chần chừ, thiên lôi lại lập tức giáng xuống. Nhược Nhất cảm nhận được rõ ràng, uy lực của tia sét lần này khác hẳn so với tia sét trước đó, mặt đất khẽ rung chuyển.



Đứa bé này dường như cũng không chống nổi lôi kiếp càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh như này, nó ho thành tiếng, tay chân cũng ít khua khoắng hơn. Nhược Nhất lo lắng định liều mạng một lần, nhưng cô chưa kịp bước thì thiên lôi lại giáng xuống.



Luồng khí màu xanh lam trước ngực đứa bé rung lên, ánh sáng màu xanh lam lạnh giá dần trắng bợt. Tay chân của đứa bé như bị tê liệt, cứng đờ.



Nhược Nhất biết, nếu một tia sét nữa giáng xuống, e là đứa bé này không thể chịu đựng được, lúc ấy cả cô và đứa bé sẽ cùng chết… Gáy Nhược Nhất chợt lạnh toát, cô sực nhớ ra lần trước Thương Tiêu có nói với cô, song sinh ấn mà hắn hạ vẫn chưa được giải.



Hai mạng kết hợp, đồng sinh cộng tử.



Bây giờ nếu Nhược Nhất chết ở đây, vậy thì Thương Tiêu…



Nhược Nhất thấy sợ hãi.



Không được, cô không thể chết như vậy được! Nhưng, bây giờ có cách nào…



Trên đỉnh đầu, mây đen cuồn cuộn, sấm sét đùng đùng, nhìn đợt sấm sét lớn hơn sắp giáng xuống, sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt. Không chống đỡ nổi, không thể tránh được… Lẽ nào, cô và Thương Tiêu sẽ gặp nhau dưới hoàng tuyền sao… Ánh sáng chói mắt chiếu tới, trong đầu Nhược Nhất là một khoảng trống rỗng.



Trong lúc hoảng hốt, cô thoáng nhìn thấy một hình bóng màu đen chắn trước mặt mình cùng với tiếng chuông lanh lảnh, người đó đã chắn thiên lôi cho cô.



Một trận giông tố lớn nổi lên, gió lớn cuốn bay chiếc nón trên đầu người ấy. Nhược Nhất chỉ nhìn thấy mái tóc màu bạc bay phần phật trong gió.