Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 5 :

Ngày đăng: 19:34 18/04/20


Thế giới là một mớ hỗn độn.



Gió lạnh buốt giá rít bên tai, giống hệt như khoảnh khắc cô nhảy xuống vách núi. Cả thế giới đều đang xoay chuyển, mang theo bi thương, sau đó rơi vào một đám trần ai. Khói bụi màu xám dần dần tan đi, giữa con đường núi quen thuộc có ba người đứng đó. Võ La, cô, và Thương Tiêu nấp ở chỗ rẽ.



Cô nhìn thấy mình ném một chiếc áo da xuống đất, tức giận bỏ đi.



“Rốt cuộc huynh đã làm cái gì vậy?”. Võ La nhìn Thương Tiêu nhặt áo, nhẹ nhàng phủi sạch bụi, không kìm được hỏi: “Sao tỷ ấy tức giận như vậy?”.



Thương Tiêu mím môi, không nói một lời. Sau khi phủi sạch bụi, hắn lặng lẽ quay người bỏ đi.



“Huynh không đi lên xem xem? Nhược Nhất giấu giấu giếm giếm như thế… Ai da! Đánh muội làm gì?”.



“Không được phép đi”. Tay Thương Tiêu xoay một cái, thi triển tiểu pháp, đá nhỏ bên đường giống như có mắt, đánh liên tiếp lên người Võ La.



“Á… đừng, đừng! Đừng đánh nữa!”. Võ La đỡ lấy một hòn đá nhỏ, nghiêm mặt nói: “Lúc nãy muội cảm nhận được một luồng lệ khí trên người A Nhan. Sự đố kỵ của nữ nhân là đáng sợ nhất. Biểu ca, huynh không sợ tỷ ấy động thủ với Tử Đàn tỷ tỷ sao?”.



“Nàng ấy sẽ không làm vậy”.



“Ồ? Tin tưởng tỷ ấy vậy sao? Đây không phải là tác phong của biểu ca”.



Thương Tiêu ngoảnh đầu nhìn đường núi ngoằn ngoèo, khóe miệng khẽ nhếch, ngữ khí lạnh lùng xen lẫn chút dịu dàng: “Nàng ấy sẽ không làm vậy”.



Dõi theo hình bóng Thương Tiêu biến mất ở ngã rẽ, Võ La lẩm bẩm sờ mặt: “Cho dù là yêu quái, cũng không thể có gương mặt như thế được. Đúng là tội nghiệt!”.



Bóng tối ập tới, cô đứng im tại chỗ, không biết mình nên đi đâu về đâu, trong lòng là một khoảng trống rỗng. Những cơn gió không thể đếm xuể cứ thổi vào tận huyết mạch, lạnh đến thấu xương. “Thương Tiêu! Mẹ kiếp, chúc huynh sinh thần vui vẻ!”.



Giọng nói rõ ràng truyền tới, trước mắt cô bất chợt xuất hiện hình bóng của Thương Tiêu. Sống lưng thẳng đứng lúc này có chút cứng đờ, dường như sững người một lúc lâu, Thương Tiêu khẽ ngoảnh đầu lại. Trong bóng tối có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt màu tím giống như thủy tinh của hắn. Thần sắc trong mắt hắn biến đổi phức tạp, lông mày hơi nhíu, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, dường như đang cố sức kìm nén, cuối cùng vẫn không kìm được bộc lộ niềm vui sướng.



Thần thái này như đập mạnh vào ngực cô, cô cảm nhận được một luồng khí ấm áp đang dần dần lan tỏa. Thương Tiêu lùi lại phía sau một bước, đang định quay người, nhưng khi nghe thấy tiếng hét “Ta không cần ngươi nữa” thì sững sờ dừng bước.




Trong căn phòng u tối, móng tay của phù thủy rất dài, nắm chặt quả cầu thủy tinh màu lam sậm, cố kìm nén sự kích động muốn cho nó nổ tung. Mái tóc đen của cô ấy bay bay dù không có gió, giống hệt dáng vẻ của ác quỷ. “Không được, để cho người ta cướp người ngay trước mắt, thật quá mất mặt. Mình phải đi cướp lại! Phải cướp lại… đúng rồi!”.



Phù thủy ném quả cầu thủy tinh lên giường, cắm đầu vào trong chiếc tủ quần áo khổng lồ và lục lọi, “Thứ ấy hình như… ở…”.



Còn bên kia lại là một cảnh tượng khác. Một tia sáng chiếu thẳng vào mắt cô. Bầu trời, ngói vỡ, mặt người, âm thanh ồn ào. Cảm giác đau rát trên nhân trung. Đây là đâu? Nhược Nhất ngồi dậy, xung quanh đều là những người quần áo rách rưới, biểu cảm đờ đẫn. Một người phụ nữ nắm tay cô, miệng khép khép mở mở, không biết đang nói gì. Người này là ai? Đây là đâu?



Đôi tai dần dần nghe rõ âm thanh.



“Cô nương tỉnh rồi…”. Đã lâu không gặp, ngôn ngữ và cách ăn mặc xa lạ mà hết sức thân quen. Lòng Nhược Nhất chấn động: “Đây là, Cửu Châu sao?”. Vô lễ ngắt lời người phụ nữ ấy, cô run rẩy hỏi.



“Đúng vậy”.



Phải mất rất lâu bộ não của cô mới tiêu hóa xong ý nghĩa của từ “đúng vậy” này. Nhược Nhất chợt mở to mắt, nắm cổ tay người phụ nữ: “U Đô sơn đâu? Bà biết U Đô sơn ở hướng nào không?”. Người phụ nữ giật mình, sau đó luống cuống nhìn Nhược Nhất: “U cái gì?”.



Không biết? Sao có thể thế được, sao ở Cửu Châu lại có người không biết U Đô sơn!



“U Đô sơn? Khụ khụ… tiểu cô nương đang nói về lãnh địa của cửu vĩ bạch hồ ư?”. Một giọng nói khàn khàn và già yếu truyền đến. Xung quanh liền vang lên tiếng xì xào, người phụ nữ ấy giật tay khỏi tay Nhược Nhất, vừa lăn vừa bò trốn sang một bên, sợ hãi nhìn cô.



Nhưng Nhược Nhất không bận tâm tới những điều này, cô nhìn thẳng về phía ông lão bệnh tật ở trong góc. Ông lão thở vài hơi rồi nói: “Nếu đúng, hai trăm năm trước nơi đó đã sớm đổi tên là Vô Tư sơn rồi”.



Giống như nghe thấy thứ gì đó đáng sợ, sắc mặt của mọi người càng trở nên nhợt nhạt. Vô Tư… Vô Tư. Vì sao phải đổi thành Vô Tư sơn? “Thương Tiêu đâu? Lão tiên sinh, ông có biết Thương Tiêu không?”.



“Thương Tiêu?”. Ông lão ho vài tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “A, hình như lão có nghe tổ phụ nói, khụ, là đại yêu quái hơn trăm năm trước bị phong ấn phải không?”.



Hơn trăm năm trước, bị phong ấn…



Thương Tiêu? Vì sao? Sao có thể? Sau khi Nhược Nhất rời đi, rốt cuộc trên mảnh đất này đã xảy ra chuyện gì?