Ta Muốn Đến Cửu Châu
Chương 52 :
Ngày đăng: 19:35 18/04/20
Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất tới U Đô sơn sau khi quay lại Cửu Châu.
Quay về chốn cũ luôn khiến người ta có một cảm xúc khác biệt, tuy cây cỏ ở U Đô đã không còn dáng vẻ như xưa nhưng Nhược Nhất vẫn cảm nhận được sự thân thuộc và xúc động mơ hồ. Trên đường đi, Nhược Nhất lo lắng không yên khi nghe được không ít tin tức liên quan tới việc Thương Tiêu nhập ma. Nhưng khi tới U Đô, cô đã bình tĩnh trở lại.
Thương Tiêu và Nhược Nhất đã kết song sinh ấn, nếu bây giờ cô an nhiên vô sự thì Thương Tiêu tạm thời cũng không bị nguy hiểm tính mạng. Chỉ cần Thương Tiêu vẫn còn sống, thì hy vọng vẫn còn.
Khi đi qua chiếc cầu dây xích bắc trên dòng Quỷ Khốc, đột nhiên Nhược Nhất nhớ lại lần đầu tiên tới U Đô sơn, khi đó cô đã cãi nhau với Thương Tiêu. Tiêu hồ ly bực tức đi men theo dây xích, không thèm ngoảnh đầu nhìn, cứ thế đi lên núi. Để một mình Nhược Nhất ở bên bờ sông trong bộ dạng tội nghiệp nhìn nước sông tỏa khí đen. Cô sờ dây xích, do dự mãi mà không cất bước nổi.
Đến khi trời tối, Nhược Nhất vừa lạnh vừa đói, co ro ở đầu cầu, thầm chửi rủa Thương Tiêu hẹp hòi, vạt áo cô đã thấm đầy nước mắt. Cuối cùng Thương Tiêu vẫn không đành lòng, hắn đi từ trên núi xuống, mặt mày nhăn nhó mắng nhiếc: “Nhan Nhược Nhất, sao nàng lại vô dụng như vậy, khóc tới nửa đêm cũng không chịu nhấc chân bước thử”.
Nhược Nhất cũng nén một bụng tức giận và ấm ức, cô khóc rống lên: “Thử như thế nào! Chàng là đồ hồ ly đáng chết lòng dạ sắt đá, ta có rơi xuống sông thì chàng cũng sẽ không tới cứu ta! Mạng là của ta chứ không phải của chàng, dĩ nhiên chàng nói rất dễ dàng!”.
“Chính là ta bảo nàng thử bước xem có rơi xuống được không”. Thương Tiêu nói rồi đưa tay đẩy. Nhược Nhất nhất thời không phản ứng kịp, bị Thương Tiêu đẩy, Nhược Nhất trừng mắt ngã vào khe hở giữa dây xích, trong như sắp rơi xuống sông.
Đột nhiên vai Nhược Nhất đau nhói, giống như ngã xuống nền nhà. Cô hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhìn thấy dòng Quỷ Khốc cuồn cuộn bên dưới, còn mình thì lơ lửng trên không. Lúc ấy cô mới biết, hóa ra lúc nãy Thương Tiêu đã thi triển phép thuật trên cầu dây xích, cô sẽ không thể bị rơi xuống được.
Nhược Nhất quay đầu nhìn Thương Tiêu, hắn vẫn chưa hết giận, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn cô làm trò hề. Nhược Nhất chỉ thấy ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng, lại càng ấm ức hơn, nghĩ mình không thể đánh thắng được hắn nên ngồi ở đó bật khóc.
Sắc mặt Thương Tiêu cứng đờ: “Đừng khóc”.
Nhược Nhất không thèm quan tâm tới hắn, đôi mắt vốn đã đỏ hoe lúc này càng sưng đỏ, cô khóc rất thê lương. Thương Tiêu đưa tay kéo Nhược Nhất, cô vung tay gạt ra, gào khóc to hơn.
Thương Tiêu lúng túng, thở dài một tiếng rồi giơ tay đầu hàng: “Nàng muốn thế nào?”.
Nhược Nhất nghẹn ngào giơ hai tay lên: “Cõng ta lên núi”. Cô nức nở nói: “Vừa lạnh, vừa đói, vừa… vừa bị chàng ức hiếp, chàng không cõng, ta sẽ không đi”.
“Công tội đều trong lòng người”. Tử Đàn không nói nhiều với hắn nữa, nàng đứng dậy nhìn Nhược Nhất, nói: “Muội đến tìm Tiêu Nhi?”.
Nhược Nhất vừa nghe thấy tên của Thương Tiêu, lòng bất giác xao động, tạm gác lại mọi chuyện, cô hỏi: “Chàng nhập ma rồi sao?”.
Tử Đàn gật đầu.
“Mất hết thần trí sao?”.
“Mất hết thần trí”.
Toàn thân Nhược Nhất run lên: “Bây giờ chàng ở đâu?”.
“Mấy ngày cuối cùng Tiêu Nhi vẫn còn tỉnh táo, ta đưa nó tới hòn đảo rất xa ở ngoài biển”. Giọng nói của Tử Đàn lạnh lùng, hơi thở lạnh băng. “Tiêu Nhi biết rằng, với tình hình của Cửu Châu bây giờ, nếu nó ở lại đây thì không có lợi cho bản thân và cho cả người khác. Ma khí trên người Tiêu Nhi và ma khí dưới đất thu hút lẫn nhau, cùng lớn mạnh. Cuối cùng Tiêu Nhi không làm gì được nữa nên quyết định mãi mãi giam mình trên cô đảo ngoài biển”.
Mấy chữ “mãi mãi giam mình trên cô đảo ngoài biển” rõ ràng là đã kích thích Nhược Nhất, cô vội nói: “Vì sao không chờ thêm, có lẽ, có lẽ máu của muội có thể khiến chàng hồi phục thần trí, hoặc là thử cách khác…”.
Tử Đàn nhìn thẳng Nhược Nhất, nói: “Kẻ ở ngôi cao phải quyết đoán trong việc giết phạt, không được mềm lòng, bất kể là đối với người thân hay với bản thân mình”.
Nhược Nhất sững người, thoáng chốc không biết nói gì.
Tử Đàn khẽ than: “Nhược Nhất, ta không phải là người lòng dạ sắt đá, đối với việc giam hãm Tiêu Nhi, ta đã phải rất khó khăn mới hạ được quyết tâm. Máu của muội có lẽ có thể khiến Tiêu Nhi hồi phục lý trí, nhưng không ai biết muội ở đâu, cũng không ai biết khi nào muội sẽ xuất hiện. Nếu Tiêu Nhi mất đi tâm trí khi còn ở đây, không ai có thể ngăn được nó. Ta không thể dùng mạng của chúng nhân U Đô để đánh cược được”.
Tử Đàn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tiêu Nhi cố gắng đợi muội tới thời khắc cuối cùng…”. Tử Đàn nhắm mắt, bình tĩnh lại. “Nhược Nhất, nhìn dáng vẻ của Tiêu Nhi khi đó ta rất oán hận muội. Thứ cuối cùng Tiêu Nhi giao cho ta không phải là thứ gì khác, mà chính là câu thần chú giải song sinh ấn cho muội. Lát nữa đợi ta xử lý xong những chuyện này, ta sẽ giải ấn ký sau tai cho muội, từ nay về sau muội sẽ không bị ấn ký ấy ràng buộc nữa”. Tử Đàn lấy trong tay áo một tờ giấy được gấp ngay ngắn ra đưa cho Nhược Nhất. Trên đó viết những ký hiệu mà Nhược Nhất không hiểu.
Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt. Huân Trì ngoảnh đầu nhìn cô, Tử Đàn cũng nhìn cô không hề chớp mắt. Cuối cùng Nhược Nhất rút tờ giấy trong tay Tử Đàn rồi xé vụn nó ra. Vụn giấy tung bay, cô nói: “Muội không giải”.