Ta Muốn Đến Cửu Châu
Chương 57 :
Ngày đăng: 19:35 18/04/20
Đã rất nhiều lần Nhược Nhất nghĩ rằng: Năm ấy khi Thương Tiêu nhìn thấy mình nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn, nhìn mình gạt tay chàng, thà chết cũng muốn rời xa chàng, rốt cuộc trong lòng chàng cảm thấy như thế nào.
Là hối hận? Là đau lòng? Hay là nỗi tuyệt vọng luôn theo chàng như hình với bóng?
Còn bây giờ Nhược Nhất nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô thà chết thảm một vạn lần chứ không muốn Thương Tiêu trải qua nỗi đau như thế. Người bị bỏ lại mới là người đau khổ nhất.
Khi Nhược Nhất lảo đảo chạy ra từ trong bóng tối lạnh thấu xương, nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Thương Tiêu, cô nói: “May mà chàng vẫn còn sống”. Nhưng khóe miệng cô cứng đờ, không thể nở nụ cười. Ngay cả mỉm cười chế nhạo cũng thấy khó khăn.
Nhược Nhất tự nói với mình, không sao, chàng sẽ bước ra từ trong ma chướng, không sao.
Lần này Nhược Nhất ngất đi tới tận tối, song nguyệt đã lên rất cao. Lại là hỷ nguyệt. Theo tập tục của Cửu Châu, đây là ngày nên làm việc hỷ, dựng vợ gả chồng. Nhưng bây giờ cô nắm tay Thương Tiêu, cảm thấy người ở ngay trước mắt mà giống như đã tử biệt.
Nhược Nhất im lặng một lúc rồi lấy hết dũng khí lẩm bẩm: “Thương Tiêu, sinh thần vui vẻ”. Cô đợi rất lâu, đợi Thương Tiêu đỏ mặt, quay sang trả lời cô một câu ngượng ngùng: “Ừm”. Nhưng cuối cùng lại là chính cô tự nói: “Ta, ta biết chàng là người kiêu ngạo. Chàng, thực ra trong lòng chàng rất vui. Ta biết, ta biết mà”. Cô gục đầu vào đầu gối Thương Tiêu, gối đầu lên tay hắn, ánh mắt xót xa đau đớn.
Miếng ngọc bội màu trắng đeo trên thắt lưng Thương Tiêu phản chiếu ánh trăng ngoài cửa khiến Nhược Nhất chói mắt. Cô oán trách: “Chàng còn phải nấu mỳ suông cho ta suốt đời, nhưng chàng chưa bao giờ nấu thành công, dù chỉ một bát”.
“Chàng muốn quà gì?”. Nhược Nhất nói: “Ta tặng quà cho chàng, chàng phải tỉnh lại, nếu không… nếu không…”, nếu không ta sẽ ra đi. Nhưng Nhan Nhược Nhất đâu thể đi được.
Nhược Nhất thở hổn hển trượt xuống người Thương Tiêu, hơi thở phả bên tai hắn, phả qua tóc mai của hắn. Song nguyệt lặng lẽ chiếu vào phòng, đêm tối tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi. Nhược Nhất nằm sát vào Thương Tiêu, cô chỉ cảm thấy lạnh hơn lúc cô ngất đi.
Vùi đầu vào trong chăn, Nhược Nhất cũng chẳng thèm quan tâm tới bộ dạng nhếch nhác của hai người, cô nhắm mắt, ngủ thiếp đi không một tiếng thở dài.
Tay phải của Nhược Nhất vẫn đặt trên mắt Thương Tiêu. Vì thế cô cũng không nhìn thấy cảm xúc dần dâng lên trong đôi mắt tím của hắn.
Đối với Nhược Nhất, bất kể hôm nay thảm hại như thế nào thì hôm sau khi mặt trời lên cao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hôm sau, Nhược Nhất chỉnh trang lại quần áo của mình và Thương Tiêu rồi xách làn ra ngoài hái quả dại. Trước khi ra cửa, cô nhìn vết xanh đen trên cổ Thương Tiêu rồi cau mày, sờ miệng mình, nói: “Lẽ nào là vì gần đây không được ăn thịt nên đêm qua mình quá thèm khát?”.
Cô lắc đầu và đi ra ngoài. Nam tử ngồi bên giường, khẽ cử động ngón tay, rồi lại chìm vào im lặng.
Nhược Nhất tìm cả buổi sáng mới được một giỏ hoa quả, nhưng khi nhìn giỏ quả xanh, dịch dạ dày của Nhược Nhất liền trào ngược lên. Liên tiếp ăn nhiều ngày như vậy, cho dù đây là cao lương mỹ vị khó kiếm trên trời thì cô cũng sẽ chán ngấy, huống hồ loại quả này vừa chua vừa chát.
Nhược Nhất xách giỏ quả xanh, quyết không ăn dù bụng đói cồn cào. Nhược Nhất đang nghĩ ngợi lan man, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng, tiếng cười vô cùng quen thuộc. Đầu tiên cô sững người, sau đó niềm vui trào dâng trong lòng, cô vội ngoảnh đầu, vui sướng nói: “Huân Trì!”.