Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 7 :

Ngày đăng: 19:34 18/04/20


Sáng hôm sau.



“Thái Phùng!”. Nhận thấy có người đẩy cửa phòng mình, Nhan Nhược Nhất lập tức lao ra túm cổ áo kẻ đó.



“Chào Nhan cô nương”. Hắn bình thản hỏi: “Đêm qua Nhan cô nương ngủ ngon chứ?”, như thể đôi tay trên cổ mình hoàn toàn không tồn tại vậy.



“Hai trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”.



Thái Phùng vẫn mỉm cười, nói: “Chuyện rất đặc sắc, rồi cô nương sẽ biết thôi. Nhưng không phải bây giờ”. Nói xong, hắn không bận tâm tới ánh mắt hung dữ của Nhược Nhất, gọi người tới hầu hạ cô. “Nhan cô nương, hôm nay làm phiền cô rồi”.



Một canh giờ sau.



“Nhan cô nương, mời”. Đối diện với gương mặt tươi cười rất đáng ăn đòn của Thái Phùng, Nhược Nhất tức giận: “Nới lỏng dây thừng trói ta ra. Đã nhận lời với ngươi, ta sẽ không trốn”.



Thái Phùng lắc đầu, chỉ cười không nói. Nhược Nhất hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, “Vì sao?”.



“Bởi vì chờ chút nữa phải treo lên”.



Nhược Nhất sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta giải tới thành lầu rồi. Cô nhìn thanh sắt cao chót vót, thường dùng để treo xác tử tù tội ác tày trời ấy mà sầm mặt: “Thái Phùng! Ngươi dám!”.



Chẳng có gì không dám cả. Nhược Nhất chỉ thấy dây thừng buộc bụng mình thắt lại, bất ngờ thít chặt tới mức cô suýt thì nôn ra.



Sau khi cô bị treo lên như một lá cờ, Thái Phùng ở dưới cười khì khì nói: “Phiền cô nương rồi”.



Nhược Nhất rất cá tính “phì” một tiếng trước mặt hắn. Thái Phùng không giận, dẫn một đám tướng sĩ bỏ đi. Thấy hắn đã đi xa một chút, Nhược Nhất mới khẽ chửi rủa: “Chúc ngươi cả đời mua mỳ ăn liền chỉ có gói gia vị”. Bất chợt nhớ ra, ở đây vẫn chưa có mỳ ăn liền, cô chửi lại: “Chúc ngươi lấy vợ có sáu ngực, sinh con bốn mông, về già răng mọc trên mũi…”. Bên này vẫn chưa nói xong, bên kia Thái Phùng dừng bước, ngoảnh đầu lại, hiếm khi hắn nhìn cô mà không chút tươi cười như vậy.




“Võ La tướng quân, không có nhiều thời gian cho tướng quân hoang phí đâu”. Thái Phùng đã sớm nghĩ tới các tình huống.



Vốn dĩ thành Tông Dương này phòng thủ không bằng từ bỏ. Quý Tử Hiên phái hắn tới cũng chỉ là muốn nắm bắt được động tĩnh mới nhất của yêu tộc. Bắt được Nhan Nhược Nhất đối với hắn mà nói hoàn toàn là thu hoạch ngoài dự tính. Trói cô lên thành lầu này, chẳng qua là hắn muốn thử thái độ của yêu tộc mà thôi.



Nếu chúng vì thế mà rút quân, có thể thấy Nhan Nhược Nhất rất quan trọng đối với chúng, xong việc trả lại? Dĩ nhiên là không thể. Nếu chúng không bận tâm, vậy thì hoặc là giả bộ, hoặc là thật. Như vậy thì chi bằng thử thêm một chút như bây giờ.



Nếu là giả bộ, dĩ nhiên Võ La sẽ nghĩ cách giải cứu. Trên tường thành đặt đầy ám khí, nàng ta không cướp được người, tới lúc ấy chỉ có cách đầu hàng. Nếu là thật, vậy thì Nhan Nhược Nhất cứ bị treo cổ đến chết như thế là xong, dù sao giữ lại cũng vô ích.



Võ La cau mày, vốn định nhân lúc Nhan Nhược Nhất vừa rơi xuống lập tức dùng roi móc tỷ ấy sang, không ngờ Thái Phùng lại dùng chiêu này. Cứu hay không? Những thứ đen kịt trên tường thành vừa nhìn đã biết là ám khí, không thể cố cướp được. Trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, nếu bây giờ chấp nhận đề nghị của Thái Phùng, sau khi xong chuyện muốn đòi người sẽ càng khó hơn.



Nhưng, không chấp nhận… Liếc mắt nhìn Nhan Nhược Nhất tím tái như xác chết, Võ La nghiến chặt răng, hận không thể vung một roi phá hủy bức tường thành này.



“Thái Phùng, quân tử nhất ngôn…”.



“Rầm rầm rầm!”.



Lời chưa dứt, nàng liền nhìn thấy phía chân trời sấm chớp ầm ầm kéo tới. Mặt đất khẽ rung lên cùng với những đám mây giận dữ dâng lên như sóng biển. Binh sĩ trên tường thành bị cảnh tượng trời giáng dị tượng này làm cho sợ hãi tới mức không biết phải làm thế nào.



Bỗng nhiên, một đường sáng chói mắt lướt qua như chớp từ trong đám mây cuồn cuộn, tất cả mọi người đều bất giác đưa tay che mắt. Sau khi cường quang qua đi, Nhan Nhược Nhất treo trên tường thành bỗng biến mất, nhưng lúc này đã không có ai bận tâm tới cô nữa. Một đường sét đỏ đen đan xen mang theo khí thế long ngâm hổ tiếu giáng mạnh xuống tường thành, sau tiếng vang lớn, bức tường lập tức nứt ra vô số vết nứt, ngay cả mặt đất cũng rung lên.



Thái Phùng càng kinh hãi tới mức trợn tròn mắt: “Thương Thiên Lôi!”. Binh sĩ chỉ thấy dưới chân rung lên khác thường, vẫn chưa ai kịp phản ứng thì tiếng sét rung chuyển trời đất ấy lại giáng xuống. Mặt đất rung chuyển dữ dội, tường thành cao mười mấy mét bỗng chốc sụp đổ. Tiếng đổ sập vang dậy nuốt chửng tiếng kêu gào thảm thiết và rên rỉ của mấy nghìn binh sĩ.



Võ La ngây người nhìn bầu trời tối đen một mảng, trong mớ hỗn độn, mây đen giăng phủ, một bóng sáng màu trắng khổng lồ bỗng xuất hiện khiến người ta rùng mình khiếp sợ. Đó là… chân thân của cửu vĩ bạch hồ.