Tà Noãn Sàng Nam Nô
Chương 1 : Cướp
Ngày đăng: 04:24 19/04/20
Kinh thành luôn luôn náo nhiệt phồn hoa, hôm nay đám đông lại chen chút nhau, tiếng người ồn ào, tựa hồ mỗi nhà ở đây, ai ai cũng tuôn ra đường.
Một số ít người từ ngoại thành đến ù ù cạc cạc chẳng hiểu vì sao, hôm nay không phải ngày có hội chùa gì, cũng không phải Na Quốc sứ giả tới chơi, tại sao lại long trọng như vậy? Vì thế khách ngoại lai liền hỏi một người sống ở kinh thành.
“Vị đại ca này có thể hỏi một câu không? Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?”
” Này mà ngươi cũng không biết, nhất định là từ bên ngoài đến rồi. Hôm nay chính là ngày đại hỉ, đám cưới của công tử của Tri Phủ kinh thành chúng ta cùng thiên kim của Tướng Quốc Phủ! “
“Nói đến Tri phủ kinh thành chúng ta, thật đúng là người tốt! Làm quan vài chục năm thanh chính liêm khiết, vì dân làm chủ, không biết có ơn cứu mạng bao nhiêu người! Ông trời cũng thật có mắt, vị Tri Phủ công tử này thật sự là ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người. Hơn nữa, thiên kim tướng quốc phủ tri thư đạt lí (có tri thức lễ nghĩa), dịu dàng, hiền lành, dung mạo chim sa cá lặn”
Chỉ thấy người kinh thành kia lầm bầm lầu bầu vừa nói vừa say mê, như hận chính mình không thể là quan nhân tân lang kia.
Người ngoại thành kia nghe người nọ nói hoàn mỹ như thế, nhịn không được cũng chen chúc đến đám người phía trước để nhìn phong thái tân lang một lần.
Chỉ thấy đội ngũ rước dâu xếp đầy đường phố, chiêng, trống, kèn, tiêu thổi nhạc vang rung trời. Mà một thân hồng y ngồi trên con ngựa trắng chính là tân lang. Người ngoại thành tái nhìn lên diện mạo tân lang, lập tức si ngốc đứng đó.
“Thật … Thật sự là… Thật đẹp! Người này thực sự là nam nhân sao? Nhưng xem theo thân hình hắn đích thực là nam nhân hàng thật giá thật!”. Ngoại nhân tiếc nuối nghĩ, nếu hắn thật sự là nữ nhân, không biết có bao nhiêu nam nhân vì hắn rơi đầu vãi máu.
Gương mặt tân lang lộ ra hơi thở âm nhu nhưng không mất đi khí khái nam tử.
Tại ngày đại hỉ hôm nay, duy nhất một điểm không phù hợp chính là vẻ mặt không chút thay đổi của tân lang. Giống như vai chính trong hôn lễ này không phải hắn, bộ dáng một chuyện cũng không liên quan tới mình.
Bất quá, vì phô trương náo nhiệt, đám đông lại chen chúc khiến mọi người không chú ý tới chuyện đó.
Đám người hoan hỉ thưởng thức, bàn luận đại sự hôm nay. Một chút cũng không chú ý rằng trong lùm cây trên triền núi kia có một đôi mắt sắc sảo như chim ưng, nhìn chằm chằm vào đội ngũ đón dâu.
Cặp mắt tím nhạt tản ra nguy hiểm, hơi thở rét lạnh khiến không khí ba thước chung quanh đông đặc, tràn ngập trong đôi mắt kia không phải gì khác mà là một thứ, cừu hận.
******************
“Thật vừa phiền vừa chán!”
Tân lang Cận Lăng cưỡi trên lưng ngựa bất đắc dĩ nghĩ, chờ mong hôn lễ này mau chấm dứt để hắn nghỉ ngơi một chút.
Kỳ thật, hôn lễ là do phụ thân hắn một mình định đoạt, nói cái gì mà với nam nhân kết hôn là đại sự, nói cái gì mà chính mình đã một xấp tuổi có hơn, sợ tới ngày vào quan tài còn chưa được phúc vừa ngậm kẹo vừa đùa với cháu..
Cứ như vậy bị phụ thân oanh tạc không biết mệt mỏi, Cận Lăng mới miễn cưỡng đi đầu.
Tưởng tượng lát nữa còn có một đống lễ nghi phiền phức chờ hắn hoàn thành, hắn liền một lòng hai ý, hận không thể nhảy xuống ngựa bỏ chạy.
Đang lúc hắn vỗ cái trán đến phát đau, trên không bỗng nhiên xuất hiện một tràn cười hùng hậu trầm thấp mà cuồng vọng.
“Cận Mạc Anh, hôm nay là ngày đại hôn của con ngươi, ngươi dường như đã quên mời ta, vị lão bằng hữu này đến dự.”
Cận Mạc Anh tức giận quát.
” Tên điên này rốt cuộc muốn thế nào? Dám cả gan đến quấy rối đại hỉ hôm nay!”
“Lão tặc”. Âm thanh kia lại vang lên” Ngươi đừng quên chuyện 10 năm trước, nhưng dù ngươi đã quên, hôm nay ta cũng sẽ bắt ngươi phải trả nợ.”
Bi Mạt dừng ngựa ở trước trung tâm Ma Cư của Tà Ma Sơn Trang kêu lên.
” Liên nhi, ta đã về!”. Cận Lăng kinh ngạc, Bi Mạt lạnh lùng như thế lại có thể ôn nhu kêu to tên của một người.
Không lâu sau, một cô gái chân ngã chân nghiêng chạy đến.
“Ca, ngươi rốt cuộc cũng trở lại! Ta còn nghĩ ngươi sẽ không quay về, không cần Liên nhi nữa” Bi Liên nũng nịu trong lòng ngực Bi Mạt.
“Tốt lắm! Để ca ca trước hết xử lí xong chính sự đi”
Bi Mạt quét ánh mắt về phía Cận Lăng đang nằm sấp trên lưng ngựa.
Ánh mắt Bi Liên cũng theo ca ca dừng lại trên người Cận Lăng. Bỗng nhiên trong lúc đó, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của nàng lóe lên sát ý khiến người ta cũng phải sợ hãi.
” Ca! Chính là hắn sao? Hắn chính là con trai độc nhất của lão tặc Cận Mạc Anh kia sao?”
Bi Liên một bên khóc thảm, một bên rút bội kiếm tùy thân của Bi Mạt hướng Cận Lăng đâm tới. Ai ngờ lại bị Bi Mạt cản xuống.
“Ca! Ngươi vì cái gì không cho ta giết hắn? Hắn chính là con của kẻ thù không đội trời chung với chúng ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bi Liên tràn trụa nước mắt.
“Ngươi không nhớ rõ sao? Mẹ vì bảo hộ chúng ta đã bị đâm chết trước mặt ta và ngươi. Mẹ chết không nhắm mắt, đến bây giờ ta vẫn còn có thể mơ thấy!”
“Ca! Để ta giết hắn!” Bi Liên lại giơ kiếm lên.
“Bi Liên, bình tĩnh lại một chút! Ngươi để hắn chết thoải mái vậy sao? Ngươi không phải nói muốn dùng hắn khiến cho Cận lão tặc kia tức đến chết sao?” Bi Mạt rống to.
“Ca!” Bi Liên lại bổ vào lồng ngực Bi Mạt ” Ta nhất định làm cho bọn họ chết cực kì khó xem.”
Ánh mắt cừu hận lại bắn về phía Cận Lăng, một cỗ hàn ý theo lòng bàn chân hắn dâng lên, tựa hồ báo trước tương lai của hắn.
*************
Bi Mạt hảo hảo trấn an muội muội vừa kích động xong, liền xoay người hướng Cận Lăng. Cận Lăng nhắm mắt lại nhận mệnh.
Bi Mạt giải huyệt đạo cho hắn rồi quăng hắn xuống ngựa. Bị đặt trên lưng ngựa gần hai ngày, cơ thể Cận Lăng căng cứng cực điểm, căn bản không thể lập tức nhúc nhích. Lại bị Bi Mạt ném xuống ngựa, toàn thân xương cốt như tan rã.
Bất quá Cận Lăng không rên một tiếng, lẳng lặng ngồi dưới đất.
” Không thể tưởng tượng được ngươi vẫn còn chưa thức thời!” Bi Mạt cười lạnh nói.
“Người tới, lột lễ phục chướng mắt kia khỏi thân hắn, áp tới sài phòng!”
Mấy đại nam nhân áp chế Cận Lăng, không quá một lúc, lễ phục tân lang đáng lẽ được mặc để giữ ấm thân thể kia rốt cuộc bị vứt qua một bên.
Trời đông giá rét thế này chỉ mặt một thân áo đơn, lại bị nhốt ở sài phòng, Cận Lăng bất đắc dĩ kéo kéo xích sắt trên tay chân, cơ thể hai ngày không ăn uống càng thêm băng lãnh. Hắn cứ vậy mê man một đêm.